Hàn Bạch Dật nhìn Tiểu Bạch lão sư chuẩn bị thức ăn trong phòng bếp nhỏ qua cánh cửa đang mở, có lẽ đem tinh thần thể đưa tới đây là chính xác đi?
Bạch Nặc Tư nhìn hắc báo nhỏ ngoan ngoãn trên sô pha, trong lòng không khỏi lo lắng, rõ ràng là ấu tể đã mệt lắm rồi, lại còn cả một ngày chưa được ăn uống.
Không biết đã xảy ra chuyện gì dẫn tới việc nó cùng bảo mẫu của nó bị lạc.
Có lẽ bảo mẫu đó cũng đang rất sốt ruột không biết tìm bé con ở đâu.
Bạch Nặc Tư mở vòng tay trí não, gửi ảnh chụp hắc báo đến cho chủ quản khu vực Mông Tư.
Bạch Nặc Tư:
[Chủ quản, ở khu kí túc xá phát hiện một con hắc báo nhỏ, nó thật sự giống như bị lạc khỏi bảo mẫu.]
[Hình ảnh]
[À đúng rồi, hình như nó chưa có ăn cơm, tôi có thể chuẩn bị cho nó chút đồ ăn không? Hay là chờ bảo mẫu của nó qua đây?]
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì bảo mẫu không thể tùy tiện chu cấp đồ ăn cho ấu tể mình không quen biết.
Bên trong nhà trẻ, bọn ấu tể đều có một bảo mẫu riêng, tại thời điểm nhóm bảo mẫu tiếp nhận bé con, sẽ đến khu vực chủ quản nơi đó nhận tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của bọn ấu tể.
Trên tư liệu sẽ ghi rõ, bao gồm thói quen ăn uống và thực phẩm bị dị ứng.
Ở thời điểm không thể xác nhận được món ăn dị ứng của chúng, tốt nhất nhất không nên tùy tiện cho bọn chúng đồ ăn.
Nhưng Bạch Nặc Tư lại lo lắng cho báo đen nhỏ đang đói lả, cho nên muốn đem đứa trẻ trước mặt chăm sóc thật tốt, nếu chờ bảo mẫu của nó tới mà không có mang đồ ăn, thì đúng lúc cậu vẫn có món để bồi bổ nhóc.
Khi vận động các ấu tể sẽ tiêu hao một lượng lớn thức ăn, hơn nữa lại rất dễ bỏ ăn và trướng bụng, cho nên tất cả đều ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa giống nhau, trừ bỏ một ngày ăn ba bữa thì buổi chiều còn có điểm tâm nữa.
Nhìn báo con cả cái bụng bẹp dí thế kia, khẳng định là một ngày chưa có ăn gì.
Bạch Nặc Tư không chỉ là ấu sư chuyên nghiệp mà cậu còn có chuyên môn về thực phẩm dinh dưỡng cho trẻ nhỏ, thậm chí làm hộ lý cậu cũng biết, trừ cái việc đỡ đẻ ra thì cho cậu một đứa trẻ vừa mới sinh ra một ngày, cậu vẫn chăm sóc rất tốt.
Suy cho cùng, cậu cũng là một Omega, cũng từng nghĩ tới tương lai sẽ có cho mình một đứa con, cho nên học mấy cái thứ này sẽ có hữu dụng vào một ngày nào đó chăng.