Chương 3

Nhìn thấy chân mày Phó Doãn Xuyên giãn ra, lúc này Trình Viễn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chiếc áo khoác mà Phó Doãn Xuyên đã thay. Anh ta là trợ lý thứ hai mươi tám của Phó Doãn Xuyên, chỉ sau khi tiếp xúc với Phó Doãn Xuyên anh ta mới biết được, tính cách của người này và hình tượng được thiết lập bên ngoài khác nhau một trời một vực.

Khi anh ta hoàn hồn lại thì Phó Doãn Xuyên đã đi xa thật xa, bèn vội vàng thu dọn đồ đạc đi theo Phó Doãn Xuyên. Anh ta không muốn bị đuổi việc đâu hu hu, lương công việc này thật sự rất cao đó, chỉ là ông chủ có hơi khó hầu hạ một tý, làm cho anh ta có cảm giác như hầu hạ hoàng đế thời cổ đại vậy.

Thượng Thành là thành phố phồn hoa nhất, ban ngày im lìm không thể nhận ra, ban đêm ánh đèn lần lượt thay đổi, vô cùng hoa lệ, chỉ liếc mắt nhìn qua thôi là có thể biết đây chính là một mỏ vàng rồi.

Dư Ý hơi khôi phục được một chút ý thức, lờ mờ mở mắt ra, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo đã cảm nhận được nguy hiểm. Cậu vô thức quay người sang một bên, khi nhìn kỹ thì thấy một chiếc dép đánh đến bên cạnh, làm cho cậu sợ đến mức dựng thẳng người lên.

Lại một cơn gió thổi qua bên người, cậu chưa bao giờ nhanh nhẹn như vậy, lập tức nhảy sang một bên để tránh đòn chí mạng này.

"Ôi trời, con trùng nhỏ này còn chạy khá nhanh ha.”

Cậu mơ hồ cảm thấy giọng nói này có hơi quen quen, nhưng chiếc dép lại lần nữa đánh về phía cậu, Dư Ý vừa bỏ chạy vừa nghĩ cách giải quyết tình thế khó khăn hiện tại.

“Ơ, đâu là loài côn trùng gì thế nhỉ? Sao linh hoạt dữ vậy?” Nhiều lần đánh trượt làm cho giọng của người đàn ông nọ đã nhuốm vài phần tức giận.

Dư Ý nhạy bén nắm bắt trọng điểm, người này nói cậu là côn trùng, vậy thì cậu chỉ cần chứng minh bản thân không phải thì đối phương sẽ không còn ý định muốn đập chết cậu nữa rồi..

Cậu dừng lại, nhìn bóng người đằng kia, dựng thẳng người lên rồi lẽ lưỡi ra..

Quả nhiên, động tác của người đàn ông kia cũng dừng lại.

Một người một rắn giằng co tại chỗ, Dư Ý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Phó Doãn Xuyên giơ dép lên, không dám cử động, nếu là côn trùng bình thường thì đánh chết là được. Nhưng đây là một con rắn, hơn nữa con rắn này còn có khả năng có độc.

Ánh mắt anh rà soát xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó có thể chế ngự được nó, thừa dịp con rắn hơi cúi đầu xuống, anh nhặt chiếc thùng rác bên cạnh lên và chốt chặt lại.

Dư Ý bây giờ phản ứng chậm, suy nghĩ cũng chậm luôn, tầm nhìn đột nhiên tối sầm. Hu hu hu, cậu bị bắt rồi. Dư Ý cuộn tròn người lại, lần đầu tiên hối hận vì đã bỏ nhà ra đi.

Liệu cậu có chết không?

Phó Doãn Xuyên ấn chặt thùng rác, sợ con rắn chui ra ngoài. Một lúc sau không có động tĩnh gì, anh lại nhịn không được nhìn qua cái lỗ nhỏ dưới đáy thùng rác.

Thật ra nếu nhìn kỹ thì con rắn này có lớp vảy rất sáng bóng, nhìn không giống loài hoang dã mà giống thú cưng của ai đó hơn, bé con nho nhỏ co rúm lại thành một cục, trông có vẻ hơi... đáng thương.

Đôi mắt của nó có màu vàng kim, tựa như bảo thạch khảm trên trang sức mà mấy ngày trước anh làm đại ngôn vậy. Giờ phút này trong con ngươi vàng kim màu hổ phách lại dường như có những cảm xúc giống con người, Phó Doãn Xuyên sửng sốt, nhớ tới thiếu niên đυ.ng phải anh vừa rồi cũng có một đôi mắt hoàng kim tương tự như vậy.

Phó Doãn Xuyên gọi điện tới quầy lễ tân, đây là lần đầu tiên quầy lễ tân khách sạn gặp phải tình huống như vậy. Nơi này là thành phố mà, ở đâu có con rắn chui ra vậy trời?

“Cô hỏi mấy người khách trong khách sạn xem có ai nuôi rắn cưng mà bò mất không?” Giọng điệu của Phó Doãn Xuyên không thể nói là tốt.

Quầy lễ tân có một cô gái mới đến, đây là lần đầu tiên cô nàng gặp phải chuyện như vậy nên rất hoảng sợ.