Nhìn tên mập mạp ăn như muốn cắm mặt vào bát mà có chút ghét bỏ, chính mình ăn từ từ chậm rãi, chỉ là khóe miệng hơi nâng lên trong mắt mang theo ý hưởng thụ.
Được nhấm nháp mỹ thực, quả thật là một chuyện vô cùng sung sướиɠ.
Diệp Dư Chiêu tuy ăn chậm rãi nhưng cũng không chậm chút nào, rất nhanh ăn xong một bát mì.
Người đàn ông mập bên cạnh đã ăn xong một bát, lại ăn thêm hai quả trứng luộc nước trà vẫn còn thấy không đủ, muốn gọi thêm một bát nữa.
Trở lại bếp, Trình Nguyên Hoa đang nấu ăn.
Cá xé nhỏ chiên qua dầu trước, sau khi cá dậy mùi thơm thì vớt cá ra, phần thịt nạc băm nhỏ phát ra tiếng kêu “xèo xèo” trong chảo dầu, thịt đỏ ngay lập tức chuyển sang màu trắng, mùi thơm bắt đầu lan tỏa..
Cho thịt heo đã xé nhỏ vào xào, lại cho tất cả các nguyên liệu đã chuẩn bị vào xào, sau đó cho nấm hương, măng khô,...
Cuối cùng, cho nước cốt từ canh cá đã đun vài tiếng vào nồi, đảo đều tay.
Trút ra khỏi nồi.
Bên ngoài, người đàn ông mập mạp vừa ăn trứng luộc nước trà vừa động đậy mũi.
“Mùi gì vậy?!” Hai mắt anh ta sáng lên, nhìn về phía nhà bếp.
Từ Tú Uyển, người đang ngồi ở quầy tính tiền làm đế lót giày, ngẩng đầu lên giải thích: “Đầu bếp trong quán ăn chúng tôi đang làm món ăn mới.”
Không chỉ Lưu Toàn Phúc, mà đôi mắt của Diệp Dư Chiêu cũng đã sáng lên.
Lưu Toàn Phúc mặc kệ chuyện vẫn còn muốn ăn trắc tương miến, mũi điên cuồng hít hít, ánh mắt sáng lên: “Mùi vị này rất giống với thịt heo xé hương cá, có phải nó hay không? Không đúng, không đúng. Hương thơm của thịt heo xé hương cá không nặng như vậy! Mùi thật thơm, rốt cuộc là món gì vậy?!”
Nếu không phải cố kỵ vạn nhất là tay nghề độc môn, xông vào phòng bếp là không tốt, Lưu Toàn Phúc nhất định đã lao vào phòng bếp nhìn thử.
Khi anh ta đang còn đang suy đoán, Trình Nguyên Hoa đã bưng một đĩa đi ra.
“Ông ơi, bà ơi, mau lại thử món thịt heo xé hương cá này đi.” Giọng cô lanh lảnh.
Món thịt heo xé hương cá này tuy công đoạn làm có chút phiền phức, nhưng hương vị thực sự rất tuyệt vời, cô chỉ ăn một chút đã không nhịn được, suýt chút nữa đã ở bên trong bếp ăn hết một đĩa.
Lưu Toàn Phúc đứng dậy nhìn đĩa thịt đầy mong đợi.
Cậu đã hoàn toàn quên đi những người khác, cũng quên mất chính mình ở đây làm gì, trong mắt chỉ có đĩa đồ ăn trước mắt kia.
Trình Nguyên Hoa bước tới, bắt gặp bốn ánh mắt sáng ngời có chút hơi khựng lại.
Trình Nguyên Hoa: “...”
Cô đặt đĩa lên bàn gần quầy thanh toán, Lưu Toàn Phúc nóng lòng chạy tới, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đĩa.
Đó là một món xào hòa trộn giữa màu đen, đỏ và trắng, màu sắc ửng đỏ, những miếng cá nguyên bản màu trắng sữa cũng không còn nhìn thấy đâu nữa mà đã ẩn trong những miếng thịt được thái nhỏ.
Nhìn từ xa trông giống như chỉ là một đĩa thịt heo xé hương cá bình thường nhưng đẹp mắt mắt hơn rất nhiều, không những thế còn thơm hơn so với thịt heo xé hương cá thông thường.
Nói chính xác hơn thì chính màu sắc và mùi hương này đã khơi dậy sự ham ăn của mọi người, cậu thật sự nóng lòng muốn được nếm thử nó ngay lập tức.
Dương Lâm và Từ Tú Uyển không nói nhiều cầm đũa đi tới, Lưu Toàn Phúc nuốt nước bọt nhìn Trình Nguyên Hoa: “Chủ quán, có thể cho tôi nếm thử không...”
Trong mắt cậu hiện lên sự khao khát, như thể sẽ khóc ngay lập tức nếu Trình Nguyên Hoa từ chối.
Trình Nguyên Hoa: “…”