Chương 11

Vì thế, đêm nay Trình Nguyên Hoa không có đi ngủ sớm.

Trứng luộc nước trà phải làm theo thời gian quy định, nếu nấu lâu quá hoặc là ngâm lâu quá sẽ dẫn đến hương vị quá đậm, mùi vị còn không hoàn hảo nữa.

Cô rửa trứng, chuẩn bị tốt nguyên liệu, liền bắt đầu tính thời gian.

Đúng chín giờ, đem bếp lò dùng để hấp bánh bao bật lên, sau đó bắc một nồi nước lớn lên nấu sôi.

Nước sôi, cô bỏ lá trà cùng muối vào trước, sau đó mới đem trứng gà bỏ vào.

Trước khi bỏ vào còn dùng thìa lớn đập nhẹ nhàng vào từng trái trứng, vết nứt không được làm quá lớn, nếu không lòng đỏ cùng lòng trắng sẽ bị vỡ ra ngoài, không đẹp mắt.

Cũng không thể làm quá nhỏ, nếu không sẽ không ngấm vị.

Sau khi gõ xong từng cái một, Trình Nguyên Hoa dựa theo công thức của hệ thống, lần lượt bỏ các nguyên liệu khác vào.

Trước tiên bỏ vào trần bì, đợi cho sôi trong chốc lát, mới bỏ các nguyên liệu khác vào.

Lúc này vẫn để lửa lớn, nước sôi ùng ục sủi bọt, mùi thơm từ các nguyên liệu rất nhanh đã tỏa ra, mùi hương chính là của lá trà, tiếp sau đó là hương vị của các nguyên liệu khác hòa quyện lại với nhau, mới ngửi mùi thôi đã không kìm được mà chảy đầy nước miếng.



Qua một lúc lâu, Trình Nguyên Hoa đem lửa vặn nhỏ lại, hít một hơi thật sâu.

Mẹ ơi, này cũng quá là thơm rồi!

Trước kia cô ăn không ít Trứng luộc nước trà, có một đoạn thời gian khẩu vị cô nặng hơn, không muốn ăn trứng luộc nguyên vị, chỉ thèm ăn Trứng luộc nước trà đậm đà hương thơm như này.

Trứng luộc nước trà ở cửa hàng bên ngoài trường học của cô trước kia có vị cũng không tồi, buôn bán rất tốt, nhưng vẫn còn kém xa cái mùi vị này.

Chỉ riêng hương vị này thôi đã thu hút không ít người mua rồi.

Việc kinh doanh này xem ra có thể thực hiện được.

Trình Nguyên Hoa ngồi trên ghế, vừa thưởng thức mùi hương mĩ vị vừa tính toán việc bán Trứng luộc nước trà này.

Lại qua một lúc, cô nghe được tiếng động ở trong phòng, nhìn lên, thì ra là ông ngoại của cô đi ra.

“Ông ngoại, sao ông đã thức rồi?” Giọng nói Trình Nguyên Hoa không tránh khỏ có chút kinh ngạc.

Tầm mắt của ông cụ hướng vào trong nồi ở trước mặt, trong nồi những quả trứng màu nâu nhạt nổi lên trên nước canh màu nâu sẫm, mùi thơm bay khắp cả gian bếp.

Dương Lâm nuốt nước miếng: “Rất thơm, nên tỉnh giấc...”



Vừa nói vừa có phần ngượng ngùng, mùi thơm Trứng luộc nước trà này lan tỏa khắp gian bếp, lại còn bay tới cả vào trong phòng ngủ khiến ông cụ ngửi mùi mà chảy nước miếng.

Làm ông cụ đang ngủ mà tỉnh giấc, sau đó không nhịn được mà chạy đến nhìn xem.

Dương Lâm buổi tối ăn không ít, nhưng lúc này nghe mùi vị của Trứng luộc nước trà bụng lại bắt đầu kêu.

Trình Nguyên Hoa lúc này sao còn không hiểu, nhất thời nở nụ cười: “Còn phải đợi thêm một lát nữa mới có thể ăn.”

“Được, chờ chút, chờ chút nữa.” Ông cụ nói xong, ngồi xuống ở bên cạnh cô, tầm mắt thẳng tắp hướng vào trong nồi, hít hít mũi, ngửi hương thơm càng thêm mong đợi.

Trình Nguyên Hoa cười lộ lúm đồng tiền, ông ngoại cô lúc này mới có dáng vẻ “Lão ngoan đồng” a.

Tuổi lớn, phải luôn sống cao hứng mới tốt.

Lại đợi trong chốc lát, bà ngoại cũng đi lên, ngồi bên cạnh bếp lò, cùng ông cô giống nhau, đôi mắt trông mong nhìn vào Trứng luộc nước trà trong nồi.

Trình Nguyên Hoa thấy thời gian vừa đủ, liền gắp bớt than ra, nhiệt độ còn lại khiến cho nồi vẫn sôi nhẹ.

Cô vớt lấy ba cái trứng ra bát, ông ngoại cô liền bất chấp phỏng tay, vội vàng cầm lấy một cái trứng bóc ăn thử.