Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 87: Ngày 5 tháng 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Đông tướng quân" Mặc Tông Kỳ chấp tay đối anh nói, một chút tư thái của người thái tử cũng không có.

Năm năm trước trong đại hội săn bắn mùa thu, Đông Xuyên đã cứu hắn từ tay con hổ, lúc đó hắn đã là thái tử, cũng rất kiên dè anh, nhưng sau lần đó, hắn đã không còn ý nghĩ nào nữa, vì sao vậy.

Vì khi anh bắn chết con hổ, anh chỉ nhìn hắn vài tức rồi bỏ đi, sau đó thị vệ của hắn chạy tới, hắn mới biết là anh đã gọi người tới đây.

Sau đó có rất nhiều chuyện mà anh đã làm nhưng chưa bao giờ nói, từ ngày xưa hoàng quyền đã đầy nghi kỵ, anh biết nên mới tránh ra, nhưng lòng vua nào có yên, có lẽ cũng có lúc hắn nghĩ anh chỉ là làm hắn thả lỏng cảnh giác, sau đó cho hắn một kích chí mạng, nhưng đã 5 năm, hắn cũng thôi không nghĩ nữa, dù tâm phòng bị vẫn là có.

" thái tử mời ngồi" Lý Tùy thay anh nói.

Mặc Tông Kỳ ngồi xuống đối diện với anh, thấy anh vẫn thả hồn đi đâu thì nhìn Lý Tùy, Lỳ Tùy nhún vai, hắn chịu, tướng quân cứ thế hoài.

" nói đi" cuối cùng anh cũng mở miệng.

" ta không hiểu sao ngài lại đồng ý cưới Tuệ nhi?" Mặc Tông Kỳ nhìn anh nói.

" thái tử lo hơi nhiều" anh lạnh nhạt đáp.

" xin thứ lỗi, ta chỉ là nghĩ tướng quân hiểu rõ việc này có ý nghĩa thế nào, phụ hoàng vốn định nếu tướng quân không theo sẽ buộc tội mưu phản, nhưng tướng quân chưa hề sợ đúng không?" Mặc Tông Kỳ thản nhiên nói.

" ta sợ" Đông Xuyên không nhìn hắn.

Mặc Tông Kỳ sửng sốt nhìn anh, không tin vào tai mình.

Lý Tùy hiểu mà không nói.

" thái tử muốn gì?" anh vẫn trầm lạnh.

" ta… thôi vậy, ta chỉ muốn nói, nếu tướng quân có ý tứ gì khác thì xin nói với ta, phụ hoàng không thể thả cho tướng quân đi, nhưng ta có thể, xem như trả nợ ân tình ngày xưa tướng quân cứu ta, Mặc quốc nợ ngài, phụ hoàng hồ đồ" Mặc Tông Kỳ chắp tay nói.

Giống như khi xưa Diệp Ly đã từng nói, Mặc quốc may mắn khi có anh.

" ngày 5 tháng 5" trước khi Mặc Tông Kỳ rời đi đã nghe thấy lời này.

Hắn cứ quay lưng mà hơi cúi người, sau đó mở cửa đi ra.

Đông Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ nhã lâu.

Lúc đó bụng nhỏ cũng lộ lên rồi đi, tưởng tượng cảnh cậu vát cái bụng nhỏ lao vào anh, mặt đẹp cười vui vẻ là khoé môi anh lại kéo lên.

Lý Tùy thấy anh cười thì biết anh đang nhớ ai, 3 tháng nữa, dù thời gian có thể không cần tới 3 tháng, nhưng để chu toàn mọi thứ, mới phải kéo dài lâu như vậy.



Hoàng đế sau đám cưới của con gái thì vui vẻ vô cùng, ngày đêm ca múa, nhưng tưởng nắm chắc được anh trong tay, ít ra có mối ràng buộc kia ông ta cũng đỡ lo.

Thiếu niên kia bỏ trốn hắn cũng biết, vốn nghĩ rằng anh có nhược điểm sẽ dễ chèn ép, ai ngờ thả được công chúa vào lại để lọt con cá kia, sau đó ông ta có cho người đi tìm nhưng người ông ta phái đi cứ như đá chìm đáy biển, nếu không phải bọn họ vẫn gửi tin về, là do chưa tìm thấy người chứ không phải như ông nghĩ thì có khi lúc này ông ta nào có tâm tư khoái hoạt.

Định quốc mới đổi hoàng đế, Nam Ninh còn trong tay họ, Đông chiến thần cũng mặc ông ta bày bố, ông ta sao có thể không vui.

Nhưng sự thật đâu, người ông ta phái đi đều không ra khỏi phạm vi 50 dặm quanh kinh thành, tin tức ông ta nhận được đều là do bọn họ ngụy tạo cho ông ta xem.

Cấm vệ hoàng cung đại thống lĩnh vào hai tháng trước đã đổi người, người được đổi vào bộ hạ củ ngày xưa của Đông lão gia tử, có ân to lớn.

Hoàng cung ở trong mắt người khác nay đã nằm trong vòng kiểm soát của họ từ lâu.



Đông phủ, Tuế Nguyệt viên,

Xoảng xoảng xoảng.

Mặc Tông Tuệ tức giận điên cuồng cứ thế cầm cái này ném cái kia, cả viện xoảng thanh khiến cả Đông phủ ai cũng biết.

Hạ nhân Đông phủ đối với nàng ta hoàn toàn lạnh nhạt, trừ đưa cơm thì nên đưa cơm, đưa nước thì nên đưa nước, còn lại đều né tránh nàng ta như tránh tà, nàng vốn là một công chúa được cưng chiều, có bao giờ chịu ủy khuất như vậy, nhưng Đông Xuyên đã hơn một tháng không tới đây, còn không cho nàng vào viện của hắn.

Khu tẩm viện chẳng lớn kia canh phòng nghiêm ngặt, dù nàng dùng cái giá gì cũng không lẻn được lên giường anh.

Nhưng đêm tân hôn không phải bọn họ đã rất vui vẻ sao?

Tiểu Vân đứng thật xa không nói lời nào, mặc nàng ném nàng đập, nếu còn khuyên can sẽ bị nàng giật cá chém thớt.



Thời gian như thoi đưa, nháy mắt lễ hội hoa đăng vào giữa năm cũng đã tới.

Trước hôm đó một ngày, Đông phủ cũng giăng đèn kết hoa, không khí cũng rất nháo nhiệt, Tuế Nguyệt viên cũng mời đoàn hát vào phủ diễn tuồng mua vui.

Nhưng vào sáng hôm sau,

" a a a … ngươi là ai, mau cút!!!"

" ta… không phải nàng nói nàng cô đơn sao, là nàng kéo ta vào, ta…"

" ta không có!!! người đâu lôi hắn ra chém cho ta!" Mặc Tông Tuệ hoảng hốt che lại thân thể trần như nhộng của mình, có vẻ tối qua đã rất kịch liệt.

Hạ nhân Đông phủ ồn ào chạy vào, rồi hoảng hốt chạy ra.

Sau đó Đông Xuyên tới, anh nhìn chiến trường trong phòng mà mặt vẫn lạnh như vậy.

" phu quân chàng đừng nghe hắn nói bạy… thϊếp không có!! là hắn" Mặc Tông Tuệ vội vàng bò tới chân anh, ngẩng lên khuôn mặt nước mắt rưng rưng.

Nếu là một nam nhân bình thường có lẽ sẽ thương tiếc nàng.

Đông Xuyên đối với khuôn mặt kia chỉ càng thêm chán ghét, rõ ràng khỉ nhỏ thích khóc nhưng anh chưa từng thấy nó xấu xí như vậy, anh giơ chân hất nàng ta ra.

" Tướng quân, không phải, đêm qua nàng ta kéo ta lại cùng trò chuyện, ai biết rượu say vào nàng cứ kéo tay ta không chịu buông, là nàng ta quyến rủ ta, mong ngài suy xét…" gã kia quỳ rạp trên đất mồm năm miệng mười nói.

" không có, không phải… " Mặc Tông Tuệ chỉ biết nói có thế, nhưng Đông Xuyên đã không muốn nghe nữa.

" mang nàng ta vào cung gặp hoàng thượng đi" sau đó anh phất tay đi mất.

" không!! không, phu quân, chàng phải tin ta…" Mặc Tông Tuệ né khỏi hạ nhân Đông phủ muốn chạy theo nhưng nhanh chóng bị khống chế.

Tiểu Vân quỳ một bên cười lạnh không thôi.

Lý Tùy thấy rõ, hắn nhíu mày một chút, có lẽ chuyện này thoát không ra quan hệ với nàng, nhưng thế thì sao, vừa hay có cớ cho tướng quân từ cô ta.

Mặc Tông Tuệ bị giải vào cung, Tuế Nguyệt viên cũng im ắng như lãnh cung.

Hoàng cung,

" chuyện gì vậy?" Mặc Khang ngồi trên ngai vàng hỏi.

" bẩm hoàng thượng, Đông tướng quân đem theo công chúa vào cung, xin cầu kiến" Lâm công công báo lên.

" gấp như vậy, còn đang lên triều" Mặc Khang không vui nói.

" có vẻ rất gấp ạ…" Lâm công công hơi run nói.

Mặc Khang phất tay.

Sau đó bá quan đại thần nhìn thấy Đông Xuyên một thân áo đen đi vào, phía sau công chúa Mặc Tông Tuệ y phục bất chỉnh bị đưa vào, nàng ta được thả ra thì ngồi bệt ra thềm nhà lạnh băng của Chính Dương điện.

Mặc Khang nhìn mà gân xanh nổi lên, dự cảm không lành cũng theo đó kéo tới.

" Đông tướng quân, này là sao?" Mặc Khang nén giận hỏi.

" thần muốn từ công chúa, mong hoàng thượng cho phép" anh thản nhiên.

Nhưng cả triều thì xôn xao lên, thái tử Mặc Tông Kỳ nhìn Mặc Tông Tuệ ngồi đó thì hơi bất ngờ.

" Khanh nói gì, công chúa của trẫm bộ Khanh muốn từ là từ sao?" Mặc Khang có lẽ đã hiểu nhưng ông ta cố tình không muốn.

" công chúa làm loạn thanh danh của Đông phủ, thứ cho thần không thể để nàng ta lại" anh chẳng có chút khiêm nhường nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »