Chương 66: Không cho đi(h-)

" a… không… ừm… đừng mà… đừng… chịu không nổi…" cậu vừa lắc đầu vừa đong đưa mông eo, như một con rắn đang động dục, quyến rủ chết người.

" ân… con khỉ nhỏ xấu xa… còn quyến rủ huynh… phải phạt… phạt đệ sinh mười con khỉ nhỏ…"

Đông Xuyên ghì chặt eo cậu, khiến mông cậu nhỏng lên, chân không chạm đất mà va chạm như giã gạo, muốn giã nát động nhỏ mê người kia.

" a… ha… chết mất… ha…" mất trọng tâm khiến cậu chỉ có thể dựa vào nơi tương liên của hai người mà trụ vững cơ thể, tay nắm chặt mép đá đến tái xanh cũng chịu không nổi anh xỏ xiên.

Đông Xuyên sợ cậu bị thương nên đã kéo lấy tay nhỏ vòng ra sau, tư thế này khiến cậu cong lưng ưỡn ngực, cả người đính ở trên cự long của anh, mặc anh ra vào vẽ nặn thành đủ loại hình hài, dục tiên dục tử, ưm a rêи ɾỉ.

" a… đừng mà… ưm…"

Sau đó cậu chỉ còn biết mềm người ra cho anh làm, bên tai còn phải nghe anh thì thầm mấy lời sinh con cho huynh,xấu hổ đến mức khiến cậu nghĩ mình sẽ sinh con thật, có độc mà.

Chẳng biết qua bao lâu nữa, đến khi mặt trời xuống núi, nước hồ lạnh lẽo, Đông Xuyên sợ cậu cảm lạnh mới tha cho cậu sau khi đã bắn ba lần, khiến bụng cậu căng như có thai 2 tháng, thoả mãn mà mặc y phục cho mình, còn cậu thì bị anh quấn trong áo choàng của mình ôm về, còn nghe cậu lầm bầm tha cho người ta đi, mệt quá rồi, huynh xấu xa nhỏ hết mức nếu không phải anh có nội lực chắc không nghe được, anh cưng chiều mà thổi khí bên tai cậu nói được tha cho đệ mới chịu vùi vào lòng anh ngủ ngon lành.

Lý Lạc và Lý Tùy theo sau anh cũng nghe thấy rõ ràng, muốn cười mà không dám, nghẹn đến run rẩy.

Người trong thôn Nhạn có làm cho cậu một căn nhà bằng tre, chăn nệm đầy đủ để cậu có thể trở về đây ngủ, nhưng hơn cả tháng cậu đều ở thôn bên kia, cứ tưởng sẽ bỏ không, ai nhè nó vẫn được sử dụng.

Hồ Tĩnh ở căn nhà tre kế bên đang tính đi tản bộ không ngờ lại nhìn thấy cảnh một nam nhân cao lớn anh tuấn, mày kiếm mắt phượng, sát khí như có như không ôm trong ngực một cái bọc, vì anh bọc cậu quá kín, mặt cậu còn úp trong ngực anh nên Hồ Tĩnh không có thấy, cho tới lúc Đông Xuyên đi gần đến nhà tre, cậu ở trong ngực anh cựa quậy, ưm một tiếng Hồ Tĩnh mới ngớ người nhận ra, cái bọc trong ngực nam nhân nguy hiểm kia vậy mà là đệ đệ tiện nghi tiểu Mặc của hắn.

" ngươi… " Hồ Tĩnh tính ngăn lại anh thì nhìn thấy Lý Lạc đi ở phía sau vội vã xua tay, Lý Tùy cũng quắn đít đưa tay lên miệng suỵt suỵt không ngừng, nam nhân kia cũng liếc nhìn hắn một cái khiến hắn đơ người, mặc cho nam nhân ôm tiểu Mặc đi vào phòng, đóng cửa, xung quanh im ắng mới nhẹ nhàng thở ra, tay vuốt mồ hôi trên trán thầm nghĩ sát khí thật mạnh.

Đó là anh không muốn kinh động tới tiểu nhân nhi trong ngực mà thôi.

" hô… may quá, Hồ huynh làm ta sợ muốn chết" Lý Lạc vỗ nhẹ vai Hồ Tĩnh, giọng nói cũng nhỏ xíu.

" đi ra chỗ khác, muốn chết sao" Lý Tùy kéo hắn và Hồ Tĩnh đi cách xa nhà tre kia, đứng đây lát tướng quân ra mần thịt à.

" gì đây Lý huynh, người nam nhân đó là?" Hồ Tĩnh nhìn hai người sợ sệt cũng nhỏ giọng theo.

" tới đây được rồi… hô… ta cũng sợ muốn chết, cứ tưởng tướng quân sẽ mần thịt vị nhân huynh này chứ" Lý Tùy lúc này mới thả lỏng cơ bắp, ngồi bịch xuống hòn đá ven đường.

" tướng quân?.. đó là" Hồ Tĩnh đơ người, chẳng lẽ…

" đúng là tướng quân của chúng ta, phu quân của tiểu Mặc" Lý Tùy trả lời hắn.

" hèn chi sát khí nặng như vậy, nhưng không phải ngài ấy đang…" đang đánh trận sao, sao lại ở đây.

" đó là vì thiếu phu nhân đang ngủ, chứ không Hồ huynh sẽ ngã quỵ đó" Lý Lạc vỗ ngực nói.

" tướng quân đã lấy được Nam Ninh, sợ tiểu Mặc mệt mỏi nên mới lén rời đi Nam Ninh để gặp tiểu Mặc" Lý Tùy công đạo.

" Nam Ninh vậy mà thất thủ nhanh vậy?" Hồ tĩnh kinh ngạc.

" có đánh đâu bảo không nhanh, dân chúng Nam Ninh đã tự mở cổng thành, thành chủ Nam Ninh đã tự vẫn, chẳng mấy chóc kinh thành sẽ nhận được tin thôi" Lý Tùy nhún vai nói.

" vậy…" Hồ Tĩnh ngập ngùng.

" tiểu Mặc không thích chém gϊếŧ, đệ ấy là đại phu, hơn nữa tướng quân cũng không có ý định đó, lấy Nam Ninh chỉ vì muốn Định quốc an phận" Lý Tùy nhìn hắn nói.

" tướng quân rất thương tiểu Mặc" Hồ Tĩnh nhìn căn nhà tre xa xa, ánh đèn trong nhà đã tắt.

Lý Tùy và Lý Lạc cùng nhún vai, cái này cả Mặc quốc đều biết, có lẽ cả Định quốc cũng biết luôn rồi.



" ưm… Đông Xuyên…" cậu vặn vẹo người chui vào lòng anh dụi dụi, giọng khàn đặc, nhỏ xíu như tiếng mèo kêu.

" huynh ở đây" anh hôn lên trán cậu thủ thỉ.

" đệ nhớ huynh chết mất" câu này hôm qua cậu còn chưa kịp nói.

" huynh biết, tiểu Mặc, huynh cũng nhớ đệ, để đệ đợi lâu" anh ôm chặt khỉ nhỏ trong lòng.

" ưm… đau… nhớ của huynh cũng dã man quá đó… người ta muốn gẫy eo rồi" cậu chu miệng bất mãn nói.

" lỗi của ta, lần sau sẽ làm lâu hơn nữa" anh cười đến chấn động lòng ngực.

" huynh… thật là xấu…" cậu đập bộp bộp vào lưng anh, muốn chui ra mà không chui được, đành mặc kệ.

" tiểu Mặc đệ sẽ theo ta về chứ?" anh hỏi như lại không giống hỏi.

" đệ không thể xem như không thấy" cậu rầm rì nói, đôi tay nhỏ siết chặt lưng anh, cậu không muốn xa anh đâu.

" huynh biết" anh thở dài, cậu như vậy mới là khỉ nhỏ của anh, anh cũng không tính bắt cậu về.

" huynh… sẽ về sao…?" cậu hít cái mũi hỏi.

" tiểu Mặc, không cho khóc" anh nâng mặt cậu lên, đưa môi hút đi giọt nước mắt khỉ muốn tràn ra kia.

" không cho đi!" cậu gặm lên môi anh một cái, bá đạo tuyên bố.

" được, không đi, đi theo đệ" anh sủng nịnh mà tùy cậu gặm.

" huynh…" cậu ngớ người, không nghĩ Đông Xuyên sẽ nói vậy.

" khỉ nhỏ ngốc, huynh sẽ không để đệ một mình nữa, huynh chịu không nổi cô đơn" anh nhéo mũi cậu nói xàm.

" huynh đó, huynh theo đệ rồi Mặc quân làm sao, còn cả Nam Ninh" cậu chọt chọt ngực anh, cậu chỉ hờn dỗi thôi, cùng lắm cậu xin lỗi sư phụ, theo anh về, dù sao là sư phụ nói không được rời xa anh.

" huynh đã cho Nguyên Hạo đưa tin về, kêu lão già kia đưa người tới chấn thủ, muốn đàm phán gì đó với Định quốc thì cứ làm, huynh không quan tâm nữa, dù sao Định Mặc chia hai bên con sông Lượng Hồng, Mặc quốc dù có đánh cũng giữ không được, đàm phán là tốt nhất, có thể lấy máu của Định quốc, khiến họ suy yếu, không tấn công ta nữa, ngày xưa vì nhận rõ tình huống này nên hai nước mới có hiệp nghị kia, lão hoàng đế Định Hà Minh kia hùng tâm tráng chí lại bị cái hiệp nghị này chèn ép dã tâm mới như vậy, nhưng ông trời có lẽ cũng không đồng ý, tình báo Đông gia đưa về nói rằng phía nam Định quốc còn nguy ngập hơn phía bắc này, nên Mạc Hồng mới không đánh mà đã tháo chạy" anh nói rõ bố cục hai nước cho cậu nghe.

Cậu nằm trên người anh nghe đến say mê, còn hỏi đông hỏi tây, Đông Xuyên đều chiều cậu mà nói hết.

Lý Tùy canh ở ngoài rõ ràng đã nghe thấy tiếng hai người tỉnh lại, ai biết hai người này ôm nhau nằm trên giường tám chuyện chính trị hai nước, Lý Tùy bó tay, tướng quân cứ gặp thiếu phu nhân là sẽ như một người khác, nói thiệt nhiều.

Cậu vậy mà nằm trên người anh nghe anh nói đến buồn ngủ, một giống ngủ này lại ngủ một canh giờ, mặt trời đã chiếu lên mông cậu từ lâu.