Chương 65: Tiểu biệt thắng tân hôn(H+)

" tiểu Mặc…" anh ôm chặt cậu, ở bên tai cậu gọi tha thiết đến mức cơ thể nhỏ kia run lên.

" huynh nhớ đệ chết mất" cảm nhận tiểu nhân nhi lại run lên, anh thấy thoả mãn vô cùng.

Nhưng nhân nhi trong lòng lại không hề hé răng, đến khi anh cảm thấy có chút ấm áp rơi trên vai mình mới hoảng hốt ôm lấy đầu nhỏ mà kéo ra đối mặt với mình, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt mà đau lòng không thôi.

" tiểu Mặc đừng khóc, xin lỗi đã để đệ đợi lâu rồi" anh hôn hôn lên mi mắt của cậu, liếʍ đi những giọt nước mắt ấm nóng làm lòng anh tan nát.

" hức… hức… Đông Xuyên" cậu cũng không biết sao lại như vậy nữa, cậu tưởng mình mạnh mẽ lắm, rớt xuống sông cũng không sợ, rớt xuống thác cũng không sợ, gặp bệnh dịch cũng không sợ, bị thôn dân ép đốt chết cũng chưa nao núng một chút, vậy mà giờ được anh ôm trong tay, hai trái tim kề nhau, ngửi mùi cơ thể nam tính cùng hơi thở trầm trầm của anh cậu lại không nhịn được nghĩ, nếu không thể ở bên cạnh anh nữa, được anh nuông chiều nữa, chắc cậu sẽ không sống nổi mất, những tủi thân sợ hãi đè nén trong thời gian qua cũng ào ào mà xông ra, muốn được yêu thương vuốt ve giữ lấy.

" haizz…"

Tiếng thở dài chìm giữa môi lưỡi, để ngăn không cho cậu khóc nữa.

Rất nhanh cậu đã lọt vào nụ hôn sâu đến mất cả linh hồn, đôi tay chỉ biết ôm chặt anh để cơ thể mềm nhũn không rơi xuống, môi lưỡi bị ma sát đến tê dại, mật ngọt không kiềm chế được mà chảy ra, rơi vào nước, tóc đen quấn lại với nhau như cái kết, cũng thắt lại mối duyên phận của hai con người không cùng thời không.

" ưm… ha… Đông Xuyên…"

Âm thanh ngọt nị chui vào tai anh cứ như ma âm quyến rủ đến thần hồn điên đảo.

Anh buông tha cho đôi môi bị anh mυ"ŧ đến sưng lên, đôi tay dùng lực nhấc người cậu lên, ôm gọn hai cánh mông chắc mẩy, môi mỏng mυ"ŧ lấy xương vai xanh tinh xảo đến hồng ngân nở rộ.

" ưm… a… đừng…"

Nơi mẫn cảm trước ngực bị anh cắn, không quá đau lại khiến cậu cong lưng bởi vậy mà đưa sâu khoả đậu đỏ vào miệng anh, bị đầu lưỡi ấm nóng thô bạo mà cuốn mà xoắn đến tê dại, tay ôm đầu anh cũng bất giác mà siết lại, muốn kẹt chết anh ở giữa không cho đi.

" a!.. không… "

Cậu… cậu vậy mà bị anh liếʍ đầu ngực đến bắn ra… chẳng lẽ cậu d.âm d.ãng như vậy…

" phì… ha… ha… khỉ nhỏ đệ đáng yêu quá…" Đông Xuyên nhịn không được mà bật cười, nhìn con khỉ nhỏ ngượng chín cả mặt đấm thụi thụi vào ngực anh.

" ai… cho huynh cười… a… đừng…" cậu còn chưa mắng xong đã bị một ngón tay chui vào huyệt nhỏ khuấy đảo đến nhũn người ngã vào vai anh.

" cơ thể này nhớ huynh đến vậy sao… siết chặt như vậy… thả lỏng…"

Đông Xuyên ồ ồ thở bên tai cậu, ngón tay nhờ nước hồ mà dễ dàng trơn trượt bên trong động huyệt đã lâu không được yêu thương, sít sao mà siết lấy ngón tay anh, tham lam mà cắи ʍút̼ đến mức anh muốn một phát mà xông vào nơi chật hẹp khiến người đê mê kia.

Giọng anh trầm khàn đè nén như cuộn len luồn vào tai cậu, chẳng những không khiến cậu thả lỏng còn siết chặt hơn, vô tình để anh đè trúng điểm mẫn cảm hơi nổi lên trên vách thịt ẩm ướt.

" a… đừng… ha… ưm…"miệng nhỏ rêи ɾỉ không ngừng, đầu nhỏ chịu không nổi mà lắc lư liên tục, ngực ưỡn ra một đường cong tuyệt đẹp, hai khoả thù du ướŧ áŧ cũng hiện ra trước mắt anh.

" á… không… chết mất… người ta sẽ bắn mất… ưm… Đông Xuyên… a…" quá kí©h thí©ɧ rồi, cậu chịu không nổi mất.

Đông Xuyên chẳng còn miệng để trêu cậu nữa rồi, anh liều mạng đè lại xao động trong lòng, ít nhất cũng phải để huyệt động lâu ngày không được yêu thương kia nuốt được cự long của anh, anh không muốn cậu bị thương, anh đưa thêm một ngón tay nữa tiếp tục khuấy đảo lên, chà nát điểm gồ lên kia, không ngừng moi móc vách huyệt, khiến nó căng mở ra, ngón thứ ba thứ tư liên tiếp chen vào, công thành đoạt đất.

" a… đừng mà… chịu không nổi… ưm… chịu không nổi… muốn bắn… a…"

Đông Xuyên đưa tay bịt lại tiểu Mặc Mặc, bốn ngón tay bên trong miệng nhỏ bên dưới rút mạnh ra, một phát mà để cự long nổi đầy gân xanh của anh xỏ xiên vào thật mạnh, còn chạm một cái vào cửa kín bên trong cùng, sướиɠ đến đê mê không muốn động.

" thoải mái quá tiểu Mặc… yêu chết đệ mất thôi… hừ… ân…" anh để môi mỏng bên tai cậu mà trầm thấp gầm lên.

" ưm… huynh xấu… a… không… sâu quá… chậm… chậm thôi… sâu quá a…" chỉ kịp mắng một nữa đã chịu không nổi mà hét lên, nhũn người trượt xuống, lại vô tình đẩy cự long tiến sâu hơn.

" nơi này sẽ mang thai sao tiểu Mặc…" anh va chạm liên tục vào cửa thịt, muốn nó lại mở ra cho anh vào.

" úm… ha… huynh mới… mang… thai… úm đừng… nhanh quá rồi… ân… không… đừng… a…"

" ha… thật chặt… ấm áp quá… tiểu Mặc… sinh khỉ con cho huynh đi… sinh ha…"

Đông Xuyên như điên rồi mà điên cuồng cầy cấy, còn không ngừng dụ dỗ khỉ nhỏ sinh thêm khỉ nhỏ cho anh.

Nhưng cậu đã không biết gì nữa rồi, tai ù lên, mắt đầy sao nhỏ, bị anh vọt thẳng vào nơi đó khiến cậu cao trào mà bắn ra. Nhiều khi cậu nghĩ, nếu nơi kỳ lạ đó là tử ©υиɠ thật thì cậu cũng muốn sinh con cho anh, sinh cho anh một bày khỉ con luôn.

" ân… được… sinh cho huynh… sinh cho huynh… a… a…"

" ân hừ… tiểu Mặc… yêu đệ chết mất… làm chết đệ… làm chết đệ… để đệ sinh khỉ con cho huynh… "

Đông Xuyên nghe cậu đồng ý sinh khỉ con cho anh mà phát cuồng mà nhấn người cậu xuống mà đỉnh lộng xỏ xiên như cái máy.

" ừm a… ân…"

Cậu như cọng bún vắc trên người anh, miệng ưm a mấy tiếng yếu ớt, chẳng còn hơi sức đâu mà trả lời anh nữa, trong cơn đê mê cậu còn nghĩ được sao anh đã hai tháng không làm mà còn nhịn không bắn lâu như vậy, cậu có bị làm chết không đây, nhưng lúc anh bắn ra thì cậu cũng chịu không nổi mà bắn lần nữa, nơi cửa động bí ẩn cũng tuông ra một dòng nước ấm xối lên đầu cự long còn nằm trên trong chưa kịp ra, chất lỏng quá nhiều đến tràn ra c.ửa h.uyệt, tan ra hoà với nước sông và chất dịch của cậu khiến một vùng bên dưới đυ.c ngầu, d.âm m.ĩ vô cùng.

Cậu đã mệt lừ nhưng anh còn chưa có thoả mãn, một lần sao đủ cho bụng nhỏ của cậu mang thai được, phải bắn đầy mới được, anh giống như đã quên cậu là nam nhân không thể sinh, trong tâm đều tâm tâm niệm niệm một chuyện khiến cậu sinh mới thôi.

Tiểu Mặc đang mê mang thì cảm thấy anh di chuyển lên, nhưng tiểu Đông Xuyên còn trong huyệt động, vị hành động của anh mà va chạm vào thành thịt mới cao trào của cậu, chất dịch cũng theo chuyển động mà tràn ra.

" a…"

Anh mang cậu vào một mõm đá phẳng bên mép hồ, chẳng nói chẳng rằng xoay người cậu lại, cự long trong huyệt động cũng xoay một vòng, để cậu vịnh vào mép đá xoay mông mềm về phía anh, không để cậu kịp phản ứng đã đỉnh lộng lên không ngừng, tư thế phía sau khiến tiểu Đông Xuyên lần nào cũng vọt thẳng vào cửa nhỏ đã bị anh mở ra kia, kí©h thí©ɧ vách thịt xoắn lại, kẹp chặt không cho ra.

" a… huynh… chậm… chậm… thôi… a…" cậu khàn giọng kêu la cũng không khiến anh chậm lại, mà còn nhanh hơn.

" chặt quá tiểu Mặc… nếu đệ cứ như vậy huynh sẽ nhịn không được mà làm chết đệ mất… hừ…"

Đông Xuyên uy hϊếp lại chẳng khiến cậu thả lỏng, kẹp chặt đến mức khiến anh di chuyển khó khăn, anh đưa tay nắm lấy tiểu Mặc Mặc mà tuốt lộng, một tay chà đạp khoả anh đào ẩn mình dưới nước, môi còn hôn liếʍ lên tấm lưng trần trụi mướt mát của cậu, tam trọng kí©h thí©ɧ muốn cậu thả lỏng ra.