Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Quân Sư Của Tướng Quân Lạnh Lùng

Chương 59: Bắt lấy nó

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bệnh thủy đậu nói là bệnh dịch, bởi vì nó lây lan nhanh, nhưng nó không có khó trị như bệnh thổ tả hay dịch hạch, cái khó của bệnh thủy đậu ở cổ đại là vì người dân không biết vệ sinh đúng cách, thời điểm các mụn vỡ ra nếu được chăm sóc kỹ có thể lành, nhưng nếu nó bị tổn thương rồi viêm tấy lên, bệnh sẽ trở nặng, có khả năng chết người dù là ở hiện đại.

Cậu tiến lại gần đại thúc lúc này đã mê mang, sốt cao, dấu hiệu không tốt chút nào, so với đại thúc thì tiểu cô nương nhẹ hơn nhiều, tiểu cô nương không hề sốt, vết đỏ chỉ mới nổi lên một chút, còn không có nặng như người chết trong miếu kia.

Cậu cách bao tay chạm lên cổ tay đại thúc.

Cậu thở hắt ra, có vẻ có thể trị, nhưng tạm thời chỉ có thể trị bên ngoài trước, cậu nhớ sư phụ có một cuốn sách trị bệnh có tính lây lan, đó là kết quả sư phụ đi đây đi đó nhìn thấy và đã chữa được bệnh ghi lại, nhưng giờ cậu không có mang theo bên người.

Vậy chỉ có thể dùng cách trị bệnh mà ở quê nhà cậu chữa thôi, lúc còn sống trong thôn cậu từng thấy có người bị bệnh này, cũng may là bệnh thủy đậu thật chứ không phải cái gì khác, nếu không cậu chẳng biết làm sao nữa.

" tiểu muội muội, muội biết ở đâu có lá tre không, còn có hoa mai cũng được" những tháng cuối đông gần xuân có lẽ hoa mai đã nở.

" huynh hỏi câu tre sao? cuối thôn có một rừng tre, hoa mai thì cũng có nhưng muội không biết nó nở chưa" đã lâu cô không ra ngoài, đều ở trong nhà chăm sóc cho cha, dù họ nói cho sẽ chết cũng vậy, chính vì thế mà bệnh tình của đại thúc mới không bết bét, cả người sạch sẽ.

Bệnh thủy đậu rất ngại bị nhiễm trùng, càng sạch sẽ càng sẽ mau hết bệnh.

" Lý Lạc, huynh đi thử đi, hái tầm bốn nắm tay thôi, còn có hoa mai thì huynh cứ hái trụi cây cũng được, nếu có thấy cái tổ ong nào thì xử nó luôn nhé" cậu nhìn hắn nói.

" đệ cẩn thận, đừng đi lung tung khi không có thuộc hạ" Lý Lạc nhìn cậu gật đầu mới đi.

" tiểu muội muội, muội tên gì?" cậu hỏi tiểu cô nương.

" muội họ Trần tự là Lan, huynh có thể gọi muội là tiểu Lan" tiểu cô nương nhu thuận nói.

" được, tiểu Lan, muội nghe ta nói, muội đi nấu nước sôi trần hết các vật dụng trong nhà rồi phơi nắng, quần áo cũng vậy nhé, còn có nấu một nồi nước để lát vị đại ca kia trở về sẽ dùng nó nấu nước cho hai phụ tử nhà muội dùng để tắm, mỗi ngày đều tắm nước lá tre, vệ sinh nhà cửa sạch sẽ, huynh nhìn cha muội cả người đều rất sạch, là muội chăm sóc ông ấy đi, muội làm rất đúng, nếu không dù huynh tới chắc chỉ cứu được muội, huynh không nói chắc được nhưng sẽ cố hết sức, được không? không khóc nào, muội rất mạnh mẽ" cậu vừa nói vừa dùng khăn lau nước mắt cho tiểu cô nương.

" ca ca yên tâm, muội sẽ làm theo lời huynh nói, tạ ơn ca ca, dù thế nào muội cùng cha cũng biết ơn huynh" tiểu Lan quẹt nước mắt nói, đôi mắt ánh lên hy vọng sáng chói như ánh mặt trời.

" muội yên tâm, bệnh này nhìn thì đáng sợ, thật ra cũng chỉ do mọi người không biết thôi, đúng rồi, trong thôn còn ai bị nữa không?" cậu vừa hỏi tiểu Lan vừa dùng bình rượu họ mang tới thấm ướt một cái khăn sạch, vắt ráo rồi lau lên phần trán và cổ của Trần đại thúc.

" muội không biết, muội đã lâu không đi ra ngoài" tiểu Lan lắc đầu, tiểu cô nương dùng rượu lau sạch bàn ghế trong phòng cho cậu có chỗ ngồi vì nãy giờ cậu đều đứng, có lẽ đã ý thức được rượu để làm gì.

" vậy cha muội đã bị bao lâu rồi?" cậu ngồi xuống cái ghế tiểu Lan vừa lau xong.

" đã được nữa tháng rồi, ban đầu cha chỉ sốt nhẹ thôi, nhà muội nghèo nên cha dù sốt vẫn ngày ngày làm lụng để hai cha con không chết đói, sau đó cha bắt đầu sốt cao, cả người nổi đầy chấm đỏ, từ lúc ấy người trong thôn đã xa lánh hai cha con muội, từ đó muội không ra ngoài nữa" tiểu Lan đang lau mặt kháng Trần đại thúc đang nằm.

" vậy cha muội làm gì, bình thường đi những đâu, tiếp xúc với ai muội có biết không?" cậu cởi bớt áo ngoài của Trần đại thúc, chỉ để lại áσ ɭóŧ trong, bên trong đều bị nổi đầy mụn bọc, cái đã vỡ cái không, cái thì có chút viêm, tạm thời đợi Lý Lan về cho đại thúc ngâm nước tắm thôi, không thể dùng loạn thuốc được.

" cha muội bình thường lên núi đi săn, chặt củi đem vào thành bán, bình thường chỉ ở nhà, vì nhà muội nghèo, nên…" tiểu Lan ấp úng nói.

" vậy ngày nào cha muội cũng vào thành sao?" cậu hỏi, cảm thấy không ổn chút nào.

" ca cũng biết nơi này khá xa thành Nam Ninh, xung quanh chẳng có cái trấn nào nữa cả, nên bình thường đều là gom lại một tuần bán một lần, đúng rồi, cũng là lần đó lên thành về thì cha muội nói trong người mệt mỏi" tiểu Lan cặn kẽ kể lại, vì chỉ có hai cha con nên tiểu Lan rất rõ hành tung của cha mình.

Vậy là cha tiểu Lan bị người trong thành lây bệnh, nhưng sao trong thành vẫn im ắng như vậy, chẳng lẽ người bị bệnh giấu bệnh sao, hay là vì người bệnh cũng không biết mình bị bệnh.

Thành Nam Ninh lớn như vậy, còn phân làm bốn khu, khu giàu khu nghèo khác nhau, có không lộ ra cũng dễ nói.

" tiểu Mặc, huynh tìm được một tổ ong, nhưng hơi nhỏ" Lý Lan đi vào nói.

" có là tốt rồi, cảm ơn huynh" cậu nhận tổ ong Lý Lan cầm trong tay, lúc nói chuyện cậu đã cho tiểu Lan trần lại đồ dùng chén bát trong nhà, nên giờ cậu đem tổ ong để vào chén, vệ sinh tay bằng rượu, rồi vắt mật ong chảy ra chén để một bên.

" ca ca, lá này nấu nước ạ?" tiểu Lan cầm nắm lá tre trong tay hỏi.

" đúng vậy tiểu Lan, muội đem lá rửa sạch, ngâm với một chút muối rồi lấy một nữa nấu với hai thùng nước nhé, sau đó chia làm hai, một cho muội, một cho cha muội, dùng để ngâm mình, muội nhớ không được chạm vào cái nốt đỏ nhé, nữa còn lại nấu với một thùng nước, dùng để lau mình, một ngày hai lần" cậu vừa nghiền hoa mai vừa nói với tiểu Lan.

" muội hiểu rồi" tiểu Lan đi ra ngoài nấu nước.

" thiếu phu nhân, cuối thôn cũng có một nhà bị bệnh, bệnh tình có vẻ nặng hơn nhà này, ho rất dữ, có vẻ giống người trong miếu, nhưng nhà khác thuộc hạ có đi một vòng, nghe hơi thở thì cũng không có gì, có nhà thì có nặng có nhẹ khác nhau, chắc là cũng có bệnh nhưng luôn đóng kín cửa không ra" Lý Lan báo lại những gì hắn tìm hiểu được.

" ở gần nhau, lại không có đề phòng, bệnh cũng là bình thường, ta đã hỏi tiểu Lan, có khi dịch bệnh là từ trong thành Nam Ninh ra, cũng có thể là người nơi khác mang đến Nam Ninh, cả thành nhìn như bình tĩnh, thật ra sóng ngầm đã cuồn cuộn rồi" cậu lắc đầu nói.

" khỉ nhỏ đã đi được ba ngày rồi" hắn nói.

" chúng ta không thể làm gì được, huynh đi kiếm gì ăn đi, còn có quay lại chỗ Hồ đại ca xem tình hình" cậu nhìn hắn nói, trong tay vo tròn hoa mai đã giã nát thành từng viên nhỏ.

" được, thiếu phu nhân không được đi đâu đâu đó" Lý Lan phải căn dặn nhiều lần mới chịu đi.

Đông Xuyên đang ngồi trong doanh trại nhìn địa đồ, đối với Định quân bên kia sông đã im hơi lặng tiếng một tuần sau khi bị đánh chạy về cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn mau chóng đánh xong trận này để đi tìm khỉ nhỏ…

Bộp

Một tiếng động vang lên trên đỉnh đầu anh, trên đỉnh lều trướng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, phía ngoài cũng nhanh chóng xôn xao lên.

" bắt lấy nó" tiếng binh sĩ hô to.

" không được, nó quá gian xảo" lại một tiếng la.

" Lý huynh mau, nó nhảy lêи đỉиɦ lều chủ soái rồi"
« Chương TrướcChương Tiếp »