Chương 55: Trở lại thôn Nhạn

Hồ Tĩnh cũng nhìn cậu, tiểu Mặc vậy mà rõ ràng như vậy.

" lại nói, chuyện tiếp theo đệ nói, xin huynh hứa với đệ sẽ không tiết lộ ra, cũng đừng hỏi tại sao đệ biết, đệ ở đây thề với vong linh của sư phụ, nếu đệ hại thôn Nhạn đệ chết cũng không được siêu sinh" cậu đưa tay hướng lên trời, trước mặt Hồ Tĩnh hướng về thôn Nhạn thề.

" thiếu phu nhân người… ai…" Lý Lạc sợ thiệt chứ.

Hồ Tĩnh thất kinh không nói được lời nào, đối với việc Lý Lạc gọi cậu là thiếu phu nhân cũng không để ý tới.

" Hồ đại ca có thể hứa với đệ không?" cậu nhìn Hồ Tĩnh hỏi.

" được, Hồ Tĩnh ta thề với Mặc Huyền Sâm Lâm đã nuôi sống mấy đời thôn Nhạn, nếu tiết lộ nữa lời tiểu Mặc nói ra ngày hôm nay, họ Hồ sẽ tha phương không có ngày bình yên" Hồ Tĩnh nhìn cậu thề.

" được, Hồ đại ca, huynh nghe kỹ rồi quyết định" cậu nắm lên nhánh cây vẽ hai đường.

" doanh trại Định quốc đóng chiếm bên sông Lượng Hồng nằm ở đây, nếu Định quân thua trận sẽ lùi về hướng nam, gần thành Nam Ninh mà thủ, như vậy thôn nhạn…" cậu ngừng.

Hồ Tĩnh ngớ người, tiểu Mặc nói Định quốc thua sẽ rút khỏi bờ sông Lượng Hồng, tới thành Nam Ninh, thôn Nhạn này trên đoạn đường này sẽ phải đối mặt là sự rút lui của binh sĩ Định quốc, tàn quân vừa bại cũng chẳng kém gì địch quân xâm chiếm thành trì đánh hạ, tàn nhẫn mà quét qua chướng ngại trên đường, thôn Nhạn…

Cậu không nói gì nhìn về phía thôn Nhạn, để mặc Hồ Tĩnh tự suy nghĩ, cậu tin Hồ đại ca sẽ nghĩ được.

Cậu không biết sau khi Mặc quân dưới sự chỉ huy của Đông Xuyên đi qua nơi này sẽ như thế nào, nhưng thôn Nhạn quá nhỏ yếu, những thứ nhỏ yếu sẽ thành đá lót đường rẻ mạt, tàn binh Định quốc cũng có thể lấy mạng họ.

" tiểu Mặc sao đệ biết Định quân sẽ thua?" Hồ Tĩnh sắc bén nhìn cậu hỏi.

" thiếu phu nhân…" Lý Lạc lo lắng, họ đang ở Định quốc, mọi sự không tốt.

" thiếu phu nhân? hắn ta gọi đệ là thiếu phu nhân, tại sao vậy?" Hồ Tĩnh ngờ vực, gọi gì không gọi lại gọi thiếu phu nhân, đó là danh xưng dùng để gọi vợ của chủ tử, tiểu Mặc vậy mà làm vợ một nam nhân, cuối cùng cậu đã trải qua cái gì.

" Hồ đại ca, sau khi đệ và sư phụ rời khỏi thôn Nhạn đã Tây hạ, đến Mặc quốc, một đường hành y tế thế cho tới thảo nguyên Tây Bắc, đệ và sư phụ đã ở đó định cư một thời gian, cũng là ở đó đệ quen huynh ấy, trước lúc sư phụ mất đã giao đệ cho huynh ấy, đệ là phu nhân của huynh ấy, huynh ấy là chủ tử của Lý Lạc, huynh ấy là một tướng quân, Hồ đại ca hiểu không?" cậu không nhìn Hồ Tĩnh, cậu nhìn khói bay từ bếp lò mà người dân thôn Nhạn đang nấu nướng cho bữa tối, nhẹ nhàng nói về người cậu tâm niệm, yêu thương tràn ra đáy mắt.

" tiểu Mặc, người đó đối với đệ tốt không?" Hồ Tĩnh nhìn cậu trong mắt sáng trong ánh lên yêu thương khó nói hết, sờ đầu cậu hỏi một câu mà huynh trưởng nên nói.

" tướng quân sẽ san bằng Định quốc để tìm thiếu phu nhân" Lý Lạc ở phía sau trả lời hắn.

" Hồ đại ca thấy đó, lần nào đệ xuất hiện ở thôn Nhạn cũng tèm lem, đệ không có bên người huynh ấy, không ở Mặc quốc mà lại ở Định quốc, huynh nói xem huynh ấy san bằng Định quốc để tìm đệ thì có tốt với đệ không?" cậu cười, cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời chiều ngã bóng.

" vậy là được rồi, nhưng sao đệ lại ở đây?" hắn nghi hoặc hỏi, nếu thương cậu sẽ bảo vệ cậu kín như bưng, đang lúc chiến tranh cậu lại ở nước địch, nếu để Định quân bắt được… chẳng lẽ…

" huynh đoán được rồi đi" cậu nhìn mặt Hồ Tĩnh cười nói.

" hừ… " Lý Lạc nhớ tới chuyện này lại khó chịu.

" bọn họ vậy mà hèn hạ vậy, đệ yên tâm, huynh sẽ không để đệ bị bọn họ tìm thấy, từ giờ đệ là đệ đệ của huynh, khi đệ ở trên đất Định, đệ mang họ Hồ, hiểu?" Hồ đại ca sờ đầu cậu nói.

" được đại ca, nếu không phải sư phụ mang đệ đi, có lẽ đệ sẽ mè nheo mà nhận Hồ đại nương làm mẫu thân, làm đệ đệ của huynh rồi, giờ làm cũng không muộn đúng không?" cậu cười nhe răng, hoạt bát đáng yêu như vậy.

" đúng vậy, giờ đệ tính làm sao?" Hồ Tĩnh hỏi.

" đệ tới tìm huynh là vì muốn huynh thuyết phục thôn Nhạn chạy nạn, ở đây sẽ chết, người còn sống mới thành một thôn" cậu nghiêm túc nhìn Hồ Tĩnh nói.

" được, huynh nghe đệ, huynh cũng không muốn nhìn cảnh đó, vậy còn đệ, có đi cùng chúng ta không, lúc đó đệ chỉ cần nhận là đệ đệ ta, người nhà Hồ gia là sẽ không bị lộ, chúng ta sẽ tới Nam Ninh, nếu cần chúng ta sẽ tiếp tục xuôi nam, không phải người ta có câu, nơi nguy hiểm là nơi an toàn sao" Hồ Tĩnh vậy mà còn nói được câu này, khiến cậu trố mắt.

" đại ca, huynh không làm quan thiệt là uổng!" cậu tròn mắt lên.

" nói bậy! đi thôi, chúng ta phải mau,vị nhân huynh này tên gì" Hồ Tĩnh cười hỏi.

" Lý Lạc" Lý Lạc trả lời.

" vậy nhân huynh làm sư huynh của tiểu Mặc đi, người trong thôn đều biết tiểu Mặc nhận Hàn đại phu làm thầy, có một sư huynh sẽ không khiến người nghi ngờ, lúc chúng ta di chuyển cũng thuận tiện hơn" Hồ Tĩnh điềm tĩnh nói, vậy mà sắp xếp luôn đường lui cho hai người họ.

" đa tạ" Lý Lạc chấp tay nói.

" đừng khách khí, chúng ta đi" Hồ Tĩnh vung tay, hào khí vô cùng, bá vai cậu đi vào thôn, lần này là đi vào đường chính giữa thôn, để tiện kêu người.

Lý Lạc nhìn cái tay của Hồ Tĩnh mà đắn đo, nhưng cũng chỉ vậy, hắn chỉ là nghĩ, tướng quân nhìn cảnh này có chặt tay vị đại ca tiện nghi này của thiếu phu nhân không thôi.

Một đám người đi vào thôn, người trong thôn đều thấy, khi thấy cậu thì niềm nở chạy ra.

" tiểu Mặc, cháu về thăm chúng ta hả"

" tiểu Mặc, vậy mà càng xinh đẹp hơn rồi"

Mỗi người một câu rộn ràng như hội, vẻ mặt mỗi người đều chân thành chất phác.

" mọi người đã ăn cơm chưa?" Hồ Tĩnh hỏi người dân trong thôn.

" giờ này còn chưa ăn đâu, tiểu Mặc đến nhà thẩm ăn đi nào, còn có vị này là…" một thẩm thẩm nhìn Lý Lạc hỏi.

" tại hạ Lý Lạc, là sư huynh của tiểu Mặc, chào mọi người, nghe nói mọi người rất chiếu cố tiểu Mặc, đa tạ mọi người" Lý Lạc đứng đắn cúi người, nếu không phải hắn mặc đồ đen thì càng văn nhã hơn đó.

Cậu bụm miệng cười trộm.

Lý Lạc có khổ không thể nói, chỉ có thể cứng đơ mà chịu đựng.

" ra vậy, đều là đồ đệ của Hàn đại phu, thật tốt"

" đúng vậy đúng vậy"

" mọi người nên trở về ăn cơm chiều, rồi qua nhà tiểu tử ôn chuyện cùng tiểu Mặc được không?" Hồ Tĩnh đứng ra nói.

" được được, tiểu Mặc chắc đã đói, mọi người đừng làm rộn nữa"

Sau đó các thôn dân ai về nhà nấy.

" đi thôi" Hồ Tĩnh vỗ vai tiểu Mặc.



Sau bữa cơm tối thì các thôn dân người cầm hạt dưa người mang trà bánh, giống như đi mở hội mà cuồn cuộn kéo tới nhà Hồ Tĩnh, hầu như không thiếu một ai, Lý Lạc xem mà líu lưỡi, thiếu phu nhân thật có lực kêu gọi mà.

Lúc này Hồ Tĩnh mới đứng ra ổn định mọi người, người thì ngồi dưới đất, trực tiếp lót dép mà ngồi, mấy người còn đem ghế nhà mình theo, nguyên một cái sân nhìn khá rộng nay lại chật ních, y như đi họp thôn, mà cũng đúng là cần họp thiệt.

" Hồ Tĩnh tôi có lời muốn nói với bà con, hy vọng bà con trật tự ngồi, nếu có muốn nói gì thì xin từ từ nghe tiểu tử nói hết, được không?" Hồ Tĩnh đứng lên nói.



* cảm ơn mọi người đã yêu thích*