Lý Lạc thấy cậu không khóc nữa thì mừng quá trời.
" thiếu phu nhân, nên ăn gì đi" hắn đổi hướng nói.
" được, chúng ta trở lại" cậu gật đầu, bế khỉ con lên đi về chỗ lúc nãy.
Lý Lạc thấy cậu đi một chút thì quay lại nhìn, thì mối quan tâm đối với nên này càng lớn hơn.
Lý Lạc nghĩ gì cậu không biết, nhưng cậu chỉ nhìn lại lần cuối thôi, có lẽ cậu sẽ không quay lại đây nữa, cậu nhìn khỉ con, lần này nó có chịu thôi cậu không?
" Lý Lạc, chúng ta đang ở địa phận của Định quốc" cậu vừa nướng thỏ vừa nói, tới rồi nơi trước kia mới cho cậu hướng đi rõ ràng.
" biên giới đang có chiến tranh, nếu giờ ta lội về nơi đó thì sẽ không có lợi" Lý Lạc nhíu mày, hắn muốn báo tin cho tướng quân.
" đệ không định quay lại, chúng ta sẽ đi sâu vào Định quốc, nơi nguy hiểm có khi là nơi an toàn nhất" cậu đưa con thỏ đã nướng thơm ngon cho Lý Lạc bẻ nó ra.
“vậy phải tìm một cái thôn, để hỏi đường, không thể cứ ở nơi này mãi” Lý Lạc nhận con thỏ, bẻ ra rồi đưa cái đùi thỏ cho cậu, đưa cái còn lại cho khỉ nhỏ.
Khỉ nhỏ thấy hắn đưa cho nó thì ét ét mấy tiếng rồi chộp lấy, hai con khỉ nhỏ* ngồi gặm đùi thỏ, nhìn cũng vui mắt gì đâu.
" chúng ta đi thôn Nhạn" cậu quyết định.
Cậu đã bàn rất rõ ràng với Đông Xuyên, chưa kể hiện tại cậu mất tích, đừng thấy cậu bình tĩnh mà nghĩ cậu không nhớ anh, cậu biết rõ anh đang tức giận, Định quân có chịu nổi lửa giận của anh không thì cậu không rõ, nhưng thôn Nhạn… dù gì cậu mang ơn họ, để họ dời đi vào trong là tốt nhất, nếu được thì đi cùng như vậy có thể chót lọt mà vào thành trì của Định quốc.
Cậu không sợ vào không được, nhưng bớt một chuyện thì tốt nhất.
Lý Lạc thấy cậu đã quyết định thì cũng im lặng, hắn chỉ cần một tấc không rời thiếu phu nhân là được.
…
" khỉ nhỏ, ngươi theo ta đi, ở nơi này không có ăn ngon, ta đã tìm được kim chủ ba ba giàu nhức nách luôn, sẽ không sợ đói còn có người hầu hạ, sao hả?" cậu nhỏ giọng mà dụ dỗ nó.
Ét…
Khỉ nhỏ vậy mà đắn đo…
" ngươi ở đây không cô đơn sao, ta cũng sẽ nhớ ngươi, lo lắng cho ngươi đó" dụ dỗ tập hai.
Ét ét…
Nó chỉ vào trong rừng, dáng vẻ lưu luyến lắm, nhưng tay khỉ lại nắm áo cậu, nó cũng lưu luyến cậu nữa.
" lâu lâu ta mang ngươi về đây du lịch dã ngoại được không?" dụ dỗ tập ba.
Ét ét ét
Khỉ nhỏ nhảy dựng lên, rồi leo lên đầu cậu ngồi, không xuống nữa.
Ye.
Cậu làm tay chữ V trong lòng, vui quá chừng.
Lý Lạc đỡ trán, hắn như hiểu tướng quân sao lại thay đổi nhiều như vậy, có khi bị cậu dụ dỗ giống như này cũng nên, gặp hắn hắn cũng theo chứ nói.
…
Khúc dạo đầu hài hước cũng xong rồi, ba người… à không hai người rưỡi cùng nhau hướng về thôn Nhạn, chốn bình yên cùng những con người chất phác thật thà đáng mến.
Bọn họ đi cũng không lâu thì đã nhìn thấy khói trắng bóc lên trên mái những ngôi nhà đơn sơ, nơi này vẫn như vậy, thời điểm vậy mà cũng giống như lúc đầu cậu tới đây, nhưng cảnh còn người lại thay đổi đi một chút.
Lần này cậu không có đi thẳng vào thôn, nếu chỉ có mình cậu thì có lẽ cậu sẽ như vậy mà vui vẻ nhào tới chào hỏi họ, nhưng lúc này đây bên cạnh cậu có Lý Lạc, vốn dĩ hắn muốn ẩn đi, nhưng cậu không cho, đối đãi với người chất phác thì nên thành thật, đây là điều sư phụ đã dạy cậu.
Hai người một khỉ theo chỉ dẫn của cậu luồn về nhà Hồ đại nương, khá may là nhà họ nằm ở phía ngoài, sẽ không gây xôn xao.
Cậu đứng phía trái nhà nhìn vào sân, vậy mà thấy Hồ đại ca đang ngồi trong sân.
" Hồ đại ca" cậu gọi.
Hồ Tĩnh đang ngồi uống trà thì nghe thấy có người gọi mình, còn hơi quen thuộc, hắn quay lại nhìn thì kinh ngạc không thôi, nhưng khi nhìn thấy nam nhân bên cạnh cậu thì hơi cảnh giác lên, cũng không nhiều vẻ vui mừng khi gặp lại cố nhân nữa.
" tiểu Mặc sao?" Hồ Tĩnh hỏi, vừa mở cửa sân đi ra chỗ cậu.
Lý Lạc thấy người tên Hồ Tĩnh kia căng chặt cơ bắp thì hiểu, hắn hơi lùi lại phía sau năm bước, vừa đủ cho hắn xông lại khi có chuyện, lại tỏ ý hảo hữu với Hồ Tĩnh kia.
Cậu than nhẹ một tiếng nhưng không trách, chỉ nhìn Hồ đại ca, ánh mắt vẫn trong suốt như ngày nào.
Hồ Tĩnh đối với động tĩnh của hai người luôn để ý, lúc nam nhân cử động thì cũng căng lên, nhưng thấy người đó vậy mà lùi lại, dù vẫn nhìn về phía hắn nhưng động tác này vẫn khiến hắn cảm thấy tốt hơn, lại nhìn người thiếu niên đã ở nhà họ một tháng kia, ánh mắt sáng trong như lúc đầu, nếu có thêm cái gì thì chỉ là thay đổi trở nên tự tin sáng láng hơn, còn có, không còn sự cô đơn trong mắt nữa, thiếu niên xinh đẹp ăn mặc tuy là cũng không sang trọng, y phục còn có chút lắm lem, nhưng chất vải mịn màng sang quý, thứ vải vóc chỉ có người có địa vị tiền tài mới sẽ mặc, tóc đã dài ra, cũng không có dấu vết lao động vất vả, nếu không nói là sáng bóng ánh nhuận, tiểu Mặc bây giờ, thật là chói mắt.
" Hồ đại ca, đã lâu không gặp, mọi sự đều tốt chứ?" cậu cười nói, tuy là lời cửa miệng, lại chân thành tha thiết.
" mọi sự đều tốt, tiểu Mặc nay đã khác rồi" Hồ Tĩnh nhìn cậu nói.
" Hồ đại ca, đứng đây nói chuyện sẽ làm bà con để ý, nếu huynh lo lắng có thể cùng đệ ra bìa rừng nói chuyện" cậu hơi cười nhẹ chỉ một hướng rồi nói.
" … được" Hồ Tĩnh cũng không đắn đo lâu.
…
" vị nhân huynh này là?" Hồ Tĩnh hỏi.
" huynh ấy là thϊếp thân tùy tùng của đệ" cậu không nói dối.
" sao đệ lại ở đây, Hàn đại phu đâu…" Hồ Tĩnh vừa hỏi đã nhìn thấy đau thương trong đôi mắt đẹp kia của cậu, vậy mà không nói hết được cả câu nữa.
" sư phụ mất rồi, đã ra đi được hơn một cái nguyệt nha, vì bạo bệnh" cậu nhắm mắt lại, hít sâu rồi nói, một lúc lâu mới mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ lên một chút, không khóc nhưng lại làm lòng người rỉ máu.
" Hàn đại phu vậy mà… vậy đệ hiện tại…" hắn tính hỏi có tốt không nhưng nhìn y phục còn có tùy tùng thì không hỏi nữa.
" đệ rất tốt, Hồ đại ca, sư phụ vẫn ở trong tim đệ, đệ vẫn tiếp tục hành y, kế thừa di nguyện của sư phụ, lần này đệ quay lại là để trả ơn cho thôn Nhạn" cậu nói, thật nghiêm túc mà trả ơn.
" trả ơn? thôn Nhạn đã quen với cuộc sống như vậy, không cần đệ cho cái gì, Hàn đại phu có ơn với nhà huynh, đệ chỉ cần sống tốt là được rồi" Hồ Tĩnh lắc đầu nói.
" Hồ đại ca sao nay huynh lại ở nhà, huynh không đi săn sao?" cậu không trả lời mà hỏi qua chuyện khác.
Hồ Tĩnh lại im lặng, mày nhíu lại.
" Hồ đại ca là không đi được đi, đúng không?" Cậu ngồi xuống một tảng đá cội ngoài bìa rừng, dưới một tán cây lớn.
Hồ Tĩnh vẫn không nói gì, giống như là cam chịu.
" huynh ngồi xuống đây đi, đệ chỉ ra cho huynh xem" cậu cầm một nhánh cây khô, khỉ nhỏ đã trèo lên cây ngồi tự lúc nào, Lý Lạc thì đứng phía sau cậu, dựa vào thân cây.
Hồ Tĩnh nhìn sự điềm tĩnh khác lạ của cậu thì bất giác nghe theo, ngồi xuống tảng đá cách cậu một bước chân.
Cậu cầm nhành cây vẽ trên mặt đất bản đồ đơn giản mà cậu suy luận được dựa trên những gì cậu biết.
" thôn Nhạn ở đây, lưng dựa vào rừng rậm Mặc Huyền, đi về hướng Đông Nam là quốc nội, đi về hướng nam là Miêu quốc, đi về hướng Tây Bắc là Mặc quốc, hướng đông là biển rộng, thôn Nhạn được xem là nằm ở biên giới Định quốc, người trong thôn sống bằng nghề săn bắn ở biên giới mà sống qua ngày" cậu vừa vẽ vừa nói, chuyên chú vô cùng, bất giác hai người một khỉ cũng bị kéo theo mà nhìn vào hình vẽ trên đất, khỉ nhỏ đã trèo lên vai cậu ngồi từ khi nào.
" nhưng lý do mà Hồ đại ca không thể đi săn là bởi vì biên giới hai nước đang đánh nhau, nếu mạo hiểm đi săn sẽ dễ dàng bị Định quân xem là nội gián" cậu ngẩng đầu nhìn Hồ Tĩnh.