" nghe bảo thiếu phu nhân nướng thịt rất thơm, tiếc là giờ không được ăn" hắn tiếc tiếc nói.
" lần sau nướng cho ngươi ăn" cậu lười biếng nói.
" thiếu phu nhân nên cởi bớt y phục ra đi, sẽ mau khô hơn" hắn thấy cậu vẫn còn run thì nói.
Cậu nhìn lại, Lý Lạc đã cởi hết áo ngoài ra rồi, chỉ còn đồ mỏng bên trong, cậu thấy vậy vẫn tốt hơn nên cũng cởi, bởi vì cử động khó khăn mà cởi rất khó khăn, ít nhất cậu không xuất huyết, còn tốt.
Lý Lạc phải mang đồ ướt đi phơi giúp cậu.
Nhưng bởi vì đồ ướt nên dán sát vào người cậu, thân thể nhỏ gầy cũng lộ ra hết, Lý Lạc chưa muốn chết nên không dám nhìn một cái, lo nướng thỏ của hắn.
" ngươi phải xoay thỏ liên tục thì nó mới chín đều, còn sẽ không cháy" cậu vừa nhìn vừa nói.
Lý Lạc làm theo, nhờ vậy dù có gia vị nhưng vẫn không đến nổi nào, thanh đạm.
Lý Lạc đỡ cậu ngồi dậy tránh không để cậu vì cử động mà đau, rồi đưa cho cậu một cái lá có thịt thỏ đã xé ra.
Hai người giải quyết một con thỏ, chủ yếu là Lý Lạc ăn, sau đó Lý Lạc canh cho cậu ngủ, có lẽ đã quen kiểu ngày ngủ đêm thức nên hắn cũng không mệt.
Một đêm an toàn trôi qua.
…
Đông Xuyên lúc biết tin doanh trại bị địch tập, tiểu nhân nhi mất tích, hắn cảm giác gì đây, lo lắng muốn chết, còn bất đắc dĩ nữa, hai lần rồi, hắn không ở bên là cậu xảy ra chuyện, hắn có nên biến cậu nhỏ lại bỏ vào ngực luôn không.
Sau khi binh lính dưới sự chỉ dẫn của Lý Tùy đốt lửa phả khói, có lẽ trời cũng giúp Mặc quân, gió thổi đúng hướng doanh địa Đông Nam, rất nhanh Định quân đã hỗn loạn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Định quân vốn đã hơi lo sợ, nên khi thấy khói mù mịt mới nhanh hỗn loạn như vậy, nếu nghĩ kỹ chút, thời tiết vào đông có khô cũng không hanh, cháy rừng là không thể nào.
Nhưng Mặc quân chỉ cần như vậy, Định quân loạn, dù Mạc Hồng có la hét cũng chỉ ổn định được một chút, ông ta còn đang đợi tin của thuộc hạ, thầm nghĩ nếu Mặc quân tấn công thì bên kia sẽ lỏng lẽo, bắt được thiếu phu nhân của Đông Xuyên sẽ dễ dàng hơn.
Ông ta nghĩ cũng đúng, nhưng giờ đối mặt với sự tấn công của Mặc quân, Định quân chỉ có nước tháo chạy mà thôi, lợi thế của họ đã mất, nếu còn kháng cự chỉ có tổn thất lớn hơn, nên lúc Đông Xuyên chạy tới, Định quân dưới sự chỉ huy của Mạc Hồng đã tháo chạy qua sông.
Mạc Hồng còn nghĩ, đợi ông ta giữ vợ anh trong tay, xem anh có hai tay dâng Mặc quốc cho ông ta không, nghĩ cứ như Mặc quốc là của anh vậy.
Đông Xuyên nào quan tâm ông ta nghĩ gì, anh lo chỉnh đốn lại doanh địa Đông Nam, bận tối mắt tối mũi để rồi nhận cái tin vợ anh bị bắt đi, lúc đó anh hận Định quân sao trốn nhanh vậy, anh muốn họ quay lại cho anh gϊếŧ đã mới thôi.
Nguyên Hạo nhìn anh trầm mặt mà áy náy trong lòng càng lớn hơn nữa, vẻ mặt anh nhìn thì bình tĩnh nhưng khí thế lại đang tăng lên, ông sắp chịu không nổi.
Đừng nhìn anh đối xử với Định Hà Mặc mà lầm, anh vẫn là chui ra từ máu tươi, sao có thể không có khí huyết sát đây, chỉ là anh sẽ không để cậu cảm thấy nó mà giấu đi thôi.
" tướng quân, Lý Lạc cũng không thấy" Lý Tùy kéo lý trí của anh về.
" bắn pháo chưa?" anh nắm chặt tay hỏi.
" đã bắn, nhưng không thấy tin tức truyền về" Lý Tùy cũng lo lắng.
" Nguyên thành chủ, quân doanh ông có thể lo chứ, ta chỉ đi nữa ngày, sẽ nhanh chóng quay lại" anh nhìn ông nói
" tướng quân đi đi, hạ quan sẽ lo" bây giờ quan trọng là chỉnh đốn doanh địa, chuyện này ông làm được.
…
" tướng quân, ở đây" Lý Tùy gọi anh.
Xác mấy tên hắc y nhân bị Lý Lạc gϊếŧ nằm cách doanh trại hướng về phía Đông, có vẻ Lý Lạc không hẳn là lo đến quáng, hắn vậy mà để lại ký hiệu trên đường đi.
Tại sao Đông Xuyên không sài mẫu trùng mà sư phụ cậu đưa đây? nào có không dùng, mà là không dùng được nữa, hương thơm nó nhả ra bay tán loạn cả lên, nhưng mẫu trùng lại không chết, nghĩa là tử trùng cũng không chết, chỉ là tình huống này anh cũng không hiểu cho lắm.
May là tên thuộc hạ nát bét kia của hắn còn chưa có ngu người.
Lý Lạc đang gác đêm hắt xì một cái, nhìn lại thiếu phu nhân còn không có tỉnh, hắn nghĩ chắc tướng quân đang tìm hắn, nhưng hắn không thấy pháo sáng nên không dám phóng loạn pháo sáng của hắn, may mắn pháo sáng của Đông gia không sợ nước.
Lại nói, Đông Xuyên lần theo dấu vết tới rồi bờ sông, chỉ thấy mấy cái xác nữa, ngoài ra thân ảnh của người yêu vẫn bật vô âm tín.
Lý Tùy thấy anh nhìn chằm chằm sông thì nghĩ anh muốn nhảy sông, đang chuẩn bị tư thế mà kéo lại, ai biết anh lại đi sang một lùm cây thấp, cúi xuống tìm gì đó.
Lúc này trời đã xuất hiện những tia nắng, ánh chiếu vào lùm cây ánh lên một tia sắc bén dị thường, đó chính là thứ thu hút anh.
Một thanh đao ngắn dính máu.
Anh cầm chui đao lên, không có vỏ đao, lưỡi đao có máu, có vẻ đã có kẻ bị thương bởi nó, thế là anh cầm nó, dùng vạc áo lau đi máu trên nó.
" tướng quân, tên này có một vết thương bên hông, có lẽ là do thanh đao đó làm bị thương trước mới bị Lý Lạc gϊếŧ" Lý Tùy nhanh nhẹn lật mấy cái xác rồi nói.
" đao của tiểu Mặc" anh nói, xé một miếng vải gói lại nó, bỏ vào ngực, đi trở về.
Lý Tùy thấy anh đã bình tĩnh thì biết không sao nữa rồi, không có tin tức chính là tin tức tốt, chỉ cần hai người đi chung, sẽ rất mau có tin tức thôi.
Đông Xuyên không có bình tĩnh như vậy, nhưng anh biết có lẽ cậu đã an toàn, giống như lần đó, cậu gặp nguy hiểm anh sẽ tức ngực, lần này không, anh nếu có thể đã không ngần ngại mà đi tìm cậu, có lẽ cậu cách anh không xa, nhưng anh không thể bỏ doanh trại Đông Nam bây giờ, ít nhất anh cũng phải khiến Định quốc bỏ ý định kia đi, cậu còn sống, vậy được rồi, chỉ mong cậu không khóc lóc vì nhớ anh thôi.
…
" Đông Xuyên…"
Lý Lạc đang lơ mơ thì nghe cậu lầm bầm trong miệng.
Hắn sợ cậu sốt nên đưa tay sờ trán cậu, nhưng không có, chắc cậu mơ thấy anh thôi.
Tiểu Mặc cảm thấy có người chạm vào mình thì tỉnh lại, nhìn thấy là Lý Lạc thì nhớ ra tình cảnh của mình.
Cậu hơi ngồi dậy, ngực vẫn còn âm ỉ nhưng không quá đau, nếu cậu cũng hiểu châm thuật thì tốt rồi, tự châm cho mình mấy cái là xong, giờ chỉ có thể kiếm thảo dược, đợi có cơ hội sẽ tìm người học.
" thiếu phu nhân đi được không?" Lý Lạc hỏi.
" phải tìm thuốc, tốt nhất là tìm đại phu châm cho mấy châm, đi sẽ chậm nhưng đi được" cậu nói.
" vậy không được, để thuộc hạ cõng người đi, chúng ta phải rời khỏi đây, trên đường có thể tìm thuốc nhanh hơn" hắn nói.
" được, ta sợ ngươi mệt" cậu hơi áy náy nói.
Hắn lắc đầu, sau khi mặc y phục chỉnh tề thì đưa lưng cho cậu trèo lên, lao đi.
Cậu cảm thán, có nội lực thiệt là tốt nha.
Một đường đi về phía nam, ở nơi sơn dã vậy mà dễ tìm thảo dược hơn, có mấy loại khá hiếm cũng thấy khá nhiều, đi tới trưa, hai người dừng lại nghĩ ngơi, vì không thể nấu thuốc, cậu chỉ có thể chọn mấy loại có thể nhai mà bỏ vào miệng, còn lại giã nát ra rồi bôi lên vùng bị chấn xương, giải quyết bữa trưa thì tiếp tục đi tới, Mặc Huyền Sâm Lâm vốn đã rất lớn, hai người đi khá lâu vẫn chưa thấy dấu vết con người.
Nhưng lại thấy con khỉ…