Chương 38: Huynh đói

" được rồi, bắt đầu đi Lý Tùy" anh lấy khăn lau tay nhỏ lau miệng nhỏ cho cậu, để cậu dựa vào người anh, đối với phía dưới nói.

" thiếu phu nhân chắc cũng rõ Đông gia không có thực quyền thực tế trong triều, nhưng Đông gia đã tồn tại qua mấy đời hoàng đế Mặc quốc, tích lũy theo thời gian cũng không thể xem thường" Lý Tùy nhấp một ngụm trà.

Năm người kia cũng nghiêm túc lên.

" Đông gia tới đời của tướng quân thì đã không còn ai, lão gia chủ mất trên chiến trường, lão phu nhân cũng thương tâm mà đi theo, tướng quân sau khi lão gia chủ đi đã âm thầm rút đi tất cả thế lực trong sáng của Đông gia, binh quyền trong tay cũng bị lão hoàng đế tính kế mà lấy về, nhưng bởi nhờ vậy mà chúng ta mới rút lui được an toàn trước mắt của bao người, từ đó nơi tồn tại dưới mắt bọn họ chỉ còn Đông phủ sừng sững ở đây"

Cậu đối với tình hình của Đông gia cũng xem như biết đôi chút rồi, giờ nghe Lý Tùy nói cũng càng thêm hiểu rõ, tay nhỏ nắm lấy tay Đông Xuyên, từ giờ cậu sẽ là người thân của huynh.

" nhưng thiếu phu nhân người cũng thấy đó, lão hoàng đế đầy lòng nghi kỵ, đối với sự im lìm của Đông gia thì cũng càng thêm lo sợ, dù sao Đông gia cũng là nguyên lão trong triều, lực hiệu triệu cũng là có, nên tướng quân ngày một ít lên triều, ngoài cung yến hoàng gia hoàng đế bắt buộc ngài đi thì mới đi, lại còn đối với sự chủ động không thượng triều của tướng quân xem như ngầm đồng ý, nhưng không bởi vì vậy mà ít đi mấy lần ám sát tới lui, muốn thử ra binh lực Đông gia, lần nào tướng quân cũng thoát thân được dưới sự trợ giúp của chúng thuộc hạ, nên bọn họ đối với Đông gia thần bí cũng chỉ biết sáu người bọn thuộc hạ thôi, mà Đông gia cũng là do chúng thuộc hạ chia nhau quản lý"

Lúc này Đông Xuyên đưa tay vào cổ cậu kéo sợi chỉ đỏ buột cái chìa khoá hình chiếc nhẫn mà anh đã đeo lên cho cậu, cho năm người bọn họ nhìn, Lý Tùy cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Năm người chấn kinh, nhưng cũng chỉ vậy thôi, ngoài ra không có câu nghi vấn nào cả.

" thuộc hạ Lý Tiếu, quản lý mặt tiền các cửa hàng tửu lâu có mặt trên đại lục của Đông gia"

" thuộc hạ Lý Cầm, quản lý các kỹ viện có mặt trên đại lục của Đông gia cùng thu thập tình báo"

" thuộc hạ Lý Hỷ, quản lý chuỗi tiền trang Xuyến Kim trên đại lục"

" thuộc hạ Lý Hoạ, quản lý binh lực Đông gia"

" thuộc hạ Lý Lạc, quản lý tổ chức sát thủ Bích Lạc trên đại lục"

" chúng thuộc hạ ra mắt thiếu phu nhân, ngài có thể gọi chúng thuộc hạ là Tiếu, Lạc, Hỷ, Hoạ, Cầm" Lý Tiếu đứng ra nói.

Năm người lần lượt giới thiệu mình, thế mới biết, hoàng đế sợ nào có sai, Đông gia không chỉ ở Mặc quốc, mà đã len lỏi vào đại lục từ bao giờ.

" Đông gia có bao nhiêu tiền vậy?" cậu ngây thơ nhìn anh hỏi.

" phì" Lý Tùy bật cười.

Đông Xuyên cũng bất đắc dĩ mà sờ sờ đầu nhỏ của cậu, nhưng không nói.

" thiếu phu nhân, theo thống kê của thuộc hạ, Đông gia hàng năm thu vào đủ mua một nữa Mặc quốc, nếu tính tích lũy hơn 200 năm nay, chắc là mua đứt được Mặc quốc đi" Lý Tiếu lại nói.

" được rồi, nên đi nghỉ ngơi" Đông Xuyên cứ như vậy ôm cậu đi luôn.

Lý Tùy cũng tính đi nhưng đã bị năm người kia chặn lại tại chỗ, ép trở lại vào ghế.

" thiếu phu phân cứu thuộc hạ" Lý Tùy la lên.

" Lý Tùy hắn…" cậu có chút vui sướиɠ khi người gặp hoạ.

" ko chết được" anh chẳng sao cả nói.

" huynh buông đệ xuống" cảm thấy ánh mắt của hạ nhân trong phủ đang có xu hướng lan tràn lên, cậu xấu hổ vùng vẫy muốn chạy.

" tiểu Mặc… huynh đói…" Đông Xuyên khàn khàn mà nói bên tai cậu, khiến nó run rẩy lên.

Đói cũng không cần nói giọng yêu mị như vậy chứ, hơn nữa, huynh đói với việc thả đệ ra thì liên quan gì nhau chứ.

Tới lúc Đông Xuyên lột sạch cậu ra, bắt đầu ăn thịt khỉ thì cậu mới khóc không ra nước mắt mà mềm nhũn ra mặc người đòi hỏi, phiêu phiêu dục tử mà rêи ɾỉ, âm thanh tiêu hồn khiến người mặt đỏ tim đập.

" ưm… ha… huynh cầm… thú… hức… ha… chậm… thôi… ưm…"

" đừng a… ừm… huynh khốn… nạn… ừm… ha… đệ đói… ha…"

" hừ… huynh cho đệ ăn no… tiểu Mặc… chặt quá…"



Hai người Nhân Nhạc đỏ mặt tía tai vội vàng phong bế thính lực, cách xa một chút rồi phòng của thiếu gia nhà họ, còn lâu lâu phải đuổi đi mấy kẻ thính tai tò mò tới gần.

Ám vệ Đông phủ ngày thường nhàm rỗi cũng căng da đầu lên cảnh giác nhìn chung quanh, e sợ người ta biết được chủ tử của họ ban ngày tuyên d.âm.

Thạch Lâm đối với động tĩnh trong phủ như thuật phong nhĩ, chẳng bao lâu cũng phải chấp nhận sự thật đắng lòng kia, đi chuẩn bị thức ăn bồi bổ cho thiếu phu nhân mới của họ, tuy chưa nhìn thấy người nhưng chắc là nhỏ nhắn lắm, bị thiếu gia hành như vậy giữa ban ngày sao mà chịu nổi chứ.

Lý Tùy sau khi bị tra tấn ép cung trình bày rõ ràng cho năm người bọn họ xong thì lại phải liều chết mà ngăn họ đến gần Trường Thủy viện của tướng quân nhà mình.

" mấy người muốn chết sao, để tướng quân biết các người trộm nghe thiếu phu nhân, các ngươi muốn đi Quỷ Khiếu sao?" Lý Tùy la lên chặn lại năm tên đi tìm chết.

" ầy…" năm tên thở dài.

" thôi đi tìm lễ vật ra mắt cho thiếu phu nhân đi" Lý Cầm đi trước, coi bộ lấy lòng thiếu phu nhân thì ngày tháng sau này của họ sẽ thật khoái hoạt.

" đúng rồi Cầm, tướng quân muốn ngươi thu thập tình báo ba đời hoàng đế Định quốc, dòng họ con cháu gì đều mang ra hết, không thiếu một người có đủ cho tướng quân" Lý Tùy truyền âm nói.

" biết" Lý Cầm kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi, cứ thế đi mất.

" hai ngươi mới nói gì đó?" Lý Hỷ bá vai Lý Tùy ngả ngớn hỏi.

" chuyện tướng quân, ngươi muốn biết?" Lý Tùy nhướng mày.

" ngươi ngày càng kiêu ngạo rồi nha" Lý Hỷ bĩu môi.

" chuyện thiếu phu nhân các người đừng tò mò, cũng đừng chọc đệ ấy, đệ ấy rất tốt, sau này các ngươi sẽ hiểu rõ, cố mà chiếu ứng đệ ấy, đi đây" Lý Tùy đi rồi.

Tiếu Hoạ Lạc Hỷ nhìn nhau, rồi mỗi người mỗi hướng tản ra.



Đông Xuyên ăn no rồi, thần thanh khí sảng mà tắm rửa cho con khỉ nhỏ cả người ửng đỏ mê người sạch sẽ thơm xong, căn dặn Lục Nhân đừng làm ồn, ôm kiếm đi tìm Lý Lạc luyện luyện.

Bọn họ nghe tin Lý Lạc bị hành thì hoảng hồn, nghĩ xem mình có làm ra cái gì không tốt không, rồi cuống quýt mà đi xem thử.

Ở giữa sân trước đại sảnh của Đông Phủ, ám vệ vẫn lay động tuần tra, nhưng đi ngang nơi này sẽ nghía đầu xem một chút hai người giữa sân.

Lý Lạc khổ sở mà đón đỡ, hắn thân là sát thủ, lại phải chính diện mà phòng thủ thế công như núi lỡ của tướng quân nhà hắn, không phải hắn không muốn tiến công đâu, nhưng mà tướng quân như được tiêm máu gà ấy, hắn làm sao mà tiến được, không ngừng đón đỡ không để bị lùi lại quá nhiều đã tốt lắm rồi.

Mấy người Tùy Tiếu Hỷ Cầm nhìn mà toát mồ hôi thay cho hắn luôn, tính tính trong đám người bọn họ Lý Lạc được xem là giỏi nhất, tất nhiên là trừ tướng quân, Lý Tùy lại có am hiểu riêng, mỗi người đều có thế mạnh của mình, tuy Lý Lạc là một sát thủ, nhưng chính diện tiến công cũng không yếu chút nào, nay lại chẳng có lực hoàn thủ, xem ra công lực của tướng quân lại cao thêm, có tức phụ có khác mà.

" có tiến bộ" Đông Xuyên tùy ý ngừng lại thế công nói.

Lý Lạc nói không ra hơi, ôm ngực thở dốc.

" từ nay ngươi theo đệ ấy, chỉ cần không nguy hiểm cho đệ ấy, thì cứ để đệ ấy làm gì đệ ấy thích, nếu đệ ấy có chuyện…" anh không nói hết.