" a… ưm…"
Đông Xuyên không ngừng đỉnh hông, bên tai nghe khỉ nhỏ rêи ɾỉ, đưa đôi môi mỏng gặm cắn dái tai nhỏ trắng nõn mê người, còn liếʍ l.ộng trong ngoài, tiểu Đông Xuyên giống như thoát cương mà ma sát chà đạp bắp đùi trong của cậu tới đỏ ửng nóng rát, còn thỉnh thoảng mà xẹt qua miệng nhỏ mê người bên dưới, mỗi lần động tới sẽ nghe cậu hô lên kinh ngạc, anh giống như rõ ràng mà lại không ngừng đỉnh vào nơi đó.
" a… ha… đừng… đừng nơi đó… a…ưm…"
Đáng chết, ai nói cho cậu biết đi, người này là giả bộ không biết phải không a…
Dù bị dược lực càn quấy nhưng lý trí của anh cũng không có mất hẳn, đôi khi sẽ có lúc mất kiểm soát mà liên tục nhấp hông, đôi lúc lại để ý đến tiếng rên tiêu hồn của người yêu nhỏ, tiểu Mặc Mặc cũng bị kí©h thí©ɧ mà đứng lên, run rẩy, đỉnh đầu còn hơi hơi rỉ nước, anh thú vị đưa tay cầm lấy, còn xoa xoa nơi chảy ra nước.
" a… không… huynh… a… ha…"
Đầu óc cậu lúc này trắng xoá, cả người vô lực mà ngã vào lòng anh, đầu đặt hờ lên vai anh, thấp giọng rêи ɾỉ không ra hơi, tiểu Mặc Mặc bị anh nắm trong tay, vì tay anh nóng mà nóng theo, theo sự tuốt l.ộng của anh mà càng chảy ra nhiều nước hơn nữa.
" thoải mái không… tiểu Mặc…" âm thanh trầm thấp cùng tiếng thở dốc ồ ồ vang lên bên tai cậu, kí©h thí©ɧ lỗ tai nhỏ cũng rung động lên.
Anh như tìm được thú vui mới, vừa xoa nắn tiểu Mặc Mặc, một tay đang nắm eo cậu dần trượt xuống bờ mông căng tròn nẩy nở mà xoa nắn, nhào nặn cho nó biến dạng đủ kiểu, lâu lâu sẽ sờ tới tiểu huynh đệ đang ra sức mà xỏ xiên của mình, cùng với nơi bị tiểu Đông Xuyên vô ý chạm tới sẽ hơi hút lấy, những lúc như vậy khỉ nhỏ sẽ rên lên càng yêu mị hơn, khiến anh tò mò muốn biết đó là nơi nào.
" a… ừm… chịu không nổi… a… Đông Xuyên… đệ…"
Anh anh vậy mà chạm vào nơi đó, cậu muốn ra, còn có, sao anh còn chưa ra nữa a…
" đừng nhịn… tiểu Mặc ngoan…"
Anh nhanh hơn động tác tay đang xoa nắn tiểu Mặc Mặc, cũng nhanh hơn xỏ xiên cây gậy sắt nóng bỏng to lớn của mình, chà sát nên mềm mại kia, bức điên rồi Định Hà Mặc.
" a… ưm…"
" hừ… "
Cả hai cùng bắn một lúc, vì dược lực mạnh mẽ mà lần đầu của anh không quá lâu, nhưng tiểu Đông Xuyên sau khi bắn lại không có dấu hiệu mềm xuống, vấn cứng rắn như vậy, nhưng không khiến anh xao động như lúc nãy nữa.
Tiểu Mặc vì cao trào mà cả người đỏ bừng lên, eo lưng lấy một độ cong mê người mà vươn ra, đầu ngã vào vai anh hít lấy hít để, mông cong lên rồi lại ngã mạnh xuống, dòng sữa trắng phun đầy bụng săn chắn của anh, còn tiểu huynh đệ của anh cũng bắn đầy phần thân dưới của cậu, còn tưới lên cái miệng nhỏ mềm mại bên dưới, nhỏ giọt d.âm mĩ không thôi.
Anh đưa tay vét lấy chút d.ịch thể màu trắng của cậu đưa lên ngửi lấy, còn cho vào miệng nếm thử, sau đó anh làm một động tác khiến cậu hô to lên hoảng hồn.
" a… huynh…"
Anh vậy mà lật người đè cậu nằm xuống nệm giường, cả cơ thể trắng trẻo ửng hồng nằm gọn trong lòng.
Đông Xuyên nhìn cậu, dược lực lúc này không khiến anh khó khăn cầm giữ lý trí nữa, mà nó lại phóng đại ham muốn chiếm hữu đối với vật nhỏ của anh, anh tách hai chân cậu sang hai bên, để nó ôm lấy hông anh, đưa tay mò xuống nơi miệng nhỏ kia, xoa xoa lên.
" a… không… Đông Xuyên… đừng… ưm…"
Cậu cong người, muốn đẩy tay anh ra, lại bị anh nắm lấy hai tay nhỏ kéo lêи đỉиɦ đầu.
" nơi này sao tiểu Mặc…" anh thật sự không biết, nhưng trực giác nói cho anh, thật sự là nơi mềm mại này.
Anh không kịp suy nghĩ đưa một ngón tay đẩy vào cái miệng nhỏ đó, vì có chất lỏng của anh mà vào một cách dễ dàng.
" a… đau…" cậu nhăn mày, môi mím lại, tiểu Mặc Mặc vì kí©h thí©ɧ mới nãy cũng ỉu xìu xuống, trong thật tội nghiệp.
Anh cả kinh muốn rút ra…
" a… đừng… huynh đừng động…" cậu ngăn lại ngón tay anh muốn rút ra.
" tiểu mặc… nói huynh biết phải làm sao đi… được không?" anh thà mất mặt chứ không muốn tổn thương khỉ nhỏ, khuôn mặt anh tuấn lại gần, vừa hôn vừa nói, rất chi là bất đắc dĩ, cũng thiệt là đáng thương.
" a… ha ha… a… " cậu còn chưa cười đủ đã bị ngón tay vẫn ở bên trong khều khều vài cái mà cười không nổi nữa.
Anh có lẽ đoán được rồi, nên cứ cử động tới lui, còn hơi rút ra lại đâm vào, bắt chước động tác giao hợp mà anh biết chậm chạp mà động lên.
" ưm… ha… huynh… " cậu trợn tròn mắt lên, nhìn thật ngốc nghếch.
" nơi này lại khó chịu rồi… tiểu mặc… nói huynh nghe đi…" anh cầm tay cậu đưa lại gần tiểu Đông Xuyên cứng rắn không khác gì lúc nãy, nhưng bây giờ anh lại rất tỉnh táo, sẽ không làm cậu bị thương, anh mơ hồ đoán được phải làm sao, nhưng vẫn muốn nghe cậu nói, nhìn khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ bừng cũng thật đáng yêu muốn chết.
" a… huynh thật xấu… cho huynh nghẹn chết đi…" cậu làm bộ hất tiểu Đông Xuyên ra.
" đau…" anh vậy mà giả bộ.
" đệ chỉ hất nhẹ thôi… huynh… ừm thì… cho… cho… nó vào chỗ đó á…" cậu vừa xoa nhẹ tiểu Đông Xuyên, vừa nói, xấu hổ nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn vào tròng mắt ám trầm của anh.
" tiểu Mặc… thật đáng yêu mà… " anh cưng chiều hôn hôn miệng nhỏ ở trên, vừa ra vào miệng nhỏ ở dưới nhanh hơn.
" a… ưm… ừm… chậm… thôi… a…"
Nhìn cậu cong người, môi nhỏ bị anh chặn, tiếng có tiếng không mà tố, tay sờ soạn khắp người khỉ nhỏ, sờ tới đâu là run tới đó, kí©h thí©ɧ tiểu Mặc Mặc cũng cứng trở lại rồi. Cậu chỉ nói là cho vào nơi ấm áp đang hút chặt ngon tay thon dài của anh, nhưng anh biết không thể cho vào lúc này, nơi đó của cậu quá nhỏ, còn chặt như vậy, dù có một chút chất d.ịch của anh cũng không thể cho vào tiểu huynh đệ kích cỡ kinh người kia của anh được.
Nếu được hiểu rõ kỹ càng, anh sẽ không để cậu chịu chút tổn thương nào, giờ tình thế ép buộc, anh biết rõ dược lực kia rất bá đạo, nhìn anh thật tỉnh táo như vậy, nhưng cũng là do anh ý chí hơn người, đổi lại là người khác, sợ không làm cả đêm cũng không sao mà giải được.
Anh vươn tay cầm lấy tiểu Mặc Mặc, vừa tăng nhanh ngón tay ra vào, cảm thấy khá ổn thì cho vào một ngón nữa.
" a!.. hức… " cậu hét lên, cảm thấy nơi anh vừa chạm qua như bị điện giật, ngón chân cong lên muốn không giữ được mà rơi xuống nệm chăn.
Anh nhướng lên lông mày anh khí, lại chà chà lên khối nhỏ mềm mềm trong vách thịt nóng ấm, nhìn khỉ con lại phản ứng mãnh liệt hơn, anh cảm thấy mình tìm được rồi điểm nhạy cảm của cậu, cứ cho chưa kịp cho cậu quen với hai ngón tay đã cho thêm một ngón nữa, cả ba cùng nhau chà đạp nơi nho nhỏ đó.
" a… đừng… ừm… chậm… thôi mà… hức…" cậu thở không ra hơi, khoé mắt cũng nhịn không được mà sóng sánh lên.
Đông Xuyên nhìn cậu như vậy mà biếи ŧɦái nghĩ muốn cho cậu khóc lên, khóc dưới thân anh, để anh xỏ xiên đến không kiềm được mà cầu xin.
Anh nghĩ sao thì làm vậy, tăng nhanh tần suất ra vào, mỗi lần đều chạm qua nơi đó, tay kia còn cầm lấy tiểu Mặc Mặc mà tuốt l.ộng lên.
" hức… ha… huynh… xấu… ha… ừm…" cậu cong người lên án, đầu nhỏ lắc lư không ngừng, trước mắt trắng xoá, thế mà lại bắn rồi.
" tiểu Mặc… thật đáng yêu… hừ… ừm…" anh thì thầm bên tai cậu, nhanh chóng rút tay ra, bôi chất d.ịch cậu vừa bắn ra lên tiểu huynh đệ đã cứng rắn như sắt, nhẫn nhịn nãy giờ, gân xanh nổi đầy, lại gần động nhỏ bị anh dày vò mở rộng nãy giờ, một phát đi vào, còn chiếu cố qua điểm nhỏ mẫn cảm của cậu, để cậu quên đi khó chịu lúc bị anh xâm nhập.