" sư phụ, con không phải người ở đây" cậu kiên định nói, tới lúc này cậu không muốn ông lo lắng cho mình nữa, cậu vốn đã nghĩ tìm cơ hội nói cho ông, nhưng không nghĩ cơ hội mà cậu đợi lại như thế này, đến bây giờ, ông trời đối với cậu vẫn thật nhẫn tâm.
" tiểu Mặc, con…" ông bất ngờ nhìn cậu.
" sư phụ, người đừng lo cho con, con là Định Hà Mặc, nếu ở đây cũng có một Định Hà Mặc cùng với thân phận khó lường, hay con chính là Định Hà Mặc đó, thì Định Hà Mặc con cũng đã sống 20 năm ở nơi khác, trong một nền văn minh khác, lối sống khác, ở nơi đó con cũng chỉ có một mình, con cũng từng có cha mẹ, nếu chỉ vì đổi một môi trường khác mà đổi luôn cả nhân sinh 20 năm, có lẽ con cũng không ở đây, gặp sư phụ, gặp người con thích, có lẽ con sẽ ở đây mãi mãi tới hết đời, nhưng con vẫn là con khi lần đầu gặp sư phụ, khi con thốt lên lời thề kia là thâm tâm con cũng nghĩ như vậy" cậu hít sâu một hơi nói hết cho ông nghe.
" tiểu Mặc, ta tin con, nhưng mà, cây đao ngắn con luôn đem theo bên người, con nhớ chứ?" Hàn Diệp tin, như vậy cũng giải thích được sao cậu lại xuất hiện ở trong rừng một mình, còn chẳng biết gì, ban đầu không biết, ông còn sợ cậu còn có di chứng khó trị nào khiến ông đau đầu không thôi, nhưng xem ra cậu vốn không có ký ức đó, sao mà biết cho được, nhưng thanh đao kia…
" cái này ạ?" cậu đem thanh đao mẹ để lại lấy ra.
" đúng vậy, tiểu Mặc, lúc ta gặp con, biết con gọi Định Hà Mặc, ta chỉ nghi ngờ, nhưng khi thấy thanh đao này, ta đã chắc chắn con có huyết thống hoàng tộc Định Hà, trên thanh đao có huy hiệu của Định Hà quốc, ta đã nhìn thấy một thanh như vậy trên người tiên hoàng đế Định Hà quốc" ông đến nước này rồi cũng không muốn giấu cậu nữa.
" sư phụ, người…" cậu thật kinh ngạc, sư phụ lại từng nhìn thấy một người như vậy, vậy thân phận của cậu là sao đây.
" tiểu Mặc, chuyện của ta sẽ theo ta chết mà biến mất, con đừng để trong lòng, nhưng chuyện này, con phải cẩn thận" ông nghiêm túc nói, cầm tay cậu.
" sư phụ, con không muốn ngài chết… con đã không còn ai…" nước mắt lại tạch tạch rơi xuống.
" tiểu Mặc, con đã ở đây, con cũng hiểu mệnh là do trời, ta đã sống đủ, con cũng có chỗ dựa, đừng rời khỏi hắn, nhớ rõ" ông hơi thở mong manh nói, ông vốn có nội lực, nhưng vì đè nén bao lâu nay, nội lực đã hao hết, tới lúc đó ông cũng là nỏ mạnh đã hết đà.
" hu… hu… sư phụ…" cậu nằm gục trên người ông khóc không ra hơi.
" tiểu Mặc, con kêu Đông tướng quân vào đây được không?" ông không muốn cậu nhìn ông chết.
" sư phụ…" cậu không muốn đi.
" tiểu Mặc ngoan, nghe lời sư phụ… khụ… khụ…" ông ôm ngực ho lên.
" được được, con đi…" cậu không muốn ông thương tâm nữa…
…
" ngài tìm ta?" Đông Xuyên vốn chỉ ở bên ngoài canh cho hai người nói chuyện, dù biết chỉ cần dù nội lực là có thể nghe, nhưng anh không muốn.
" Đông tướng quân, cầm lấy cái này" ông đưa cho chàng thanh niên cao lớn mà đồ đệ ông thích này, đối với anh, ông vẫn là hài lòng.
" đây là…" Đông Xuyên không rõ.
" đây là độc môn bí truyền truy tung của Miêu tộc" ông nhìn anh nói.
" ý ngài là…" anh không ngờ một đại phu như ông, lại có độc môn của Miêu tộc, cái này anh biết, chỉ là không ngờ tới.
" đây là mẫu trùng, tử trùng trên người tiểu Mặc, nhờ nó mà Lý Tùy mới tìm được tiểu Mặc nhanh như vậy" ông nói rõ.
" ngài… tại hạ hiểu rồi… tại hạ bái ngài một bái, xem như phu tế của đồ đệ ngài, sẽ thay ngài chăm sóc cho tiểu Mặc, ngài yên tâm đi đi" anh cúi người trước ông, anh biết ông không muốn tiểu Mặc ở đây lúc này.
…
" tiểu Mặc, đừng vào" anh ôm lại khỉ nhỏ, để cả người úp vào lòng anh.
" Đông Xuyên… hu… hu… sư phụ… sư… phụ… đừng bỏ con mà… Đông Xuyên… đệ muốn tìm sư phụ… hức… hức…" tiểu Mặc vùng vẫy muốn thoát ra không được, tay nhỏ đập bộp bộp vào lưng anh, nhưng anh vẫn bất động như núi.
" hu… hu… sư phụ… người nhẫn tâm bỏ lại con… người xấu… sư phụ… người xấu… hu… hu…"
Tiểu Mặc cứ như vậy khóc ngất trong lòng Đông Xuyên, khiến anh cuống cuồng cả lên, gọi Lý đại phu tới.
Lý đại phu lanh lẹ bắt mạch, thấy cậu chỉ ngất đi, xem như cũng tốt, cho cậu nghĩ ngơi thôi. Ông cũng buồn, chỉ mới quen biết mấy ngày, nhưng ông rất thích Hàn đại phu, một đại phu chịu đi khắp nơi cứu tế, ông rất khâm phục và tôn trọng, dù biết đồ đệ Hàn đại phu chỉ là thương tâm quá độ mà ngất đi, nhưng ông cũng vẫn tận tình mà chăm sóc cậu.
Hậu sự của Hàn Diệp do Lý Tùy giải quyết, theo yêu cầu của Hàn đại phu, đem ông đi hoả thiêu, đem tro cốt đưa cho tiểu Mặc, cậu sẽ biết làm thế nào.
Tiểu Mặc ngất đi, lúc tỉnh lại cũng không còn thấy ông nữa, ôm tro cốt của ông trong lòng, im lặng mà rơi nước mắt, cứ như vậy ba ngày, Đông Xuyên gấp đến độ muốn chém người, cậu không nói chuyện, không ăn uống, chỉ như vậy, anh chỉ có thể nhân lúc cậu ngủ, đút cho cậu chút cháo loãng, mới cho cậu trụ đến ba ngày, nhưng anh cũng không định để cậu như vậy nữa.
" tiểu Mặc, nghe huynh nói" anh nâng khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cậu lên đối diện với mình, cậu vốn đã gầy, nay còn gầy hơn, khiến anh đau lòng.
" Đông Xuyên…" vì khóc quá nhiều mà âm thanh khàn đi, nhưng ít ra còn chịu nghe anh nói, biết gọi tên anh.
" sư phụ sẽ buồn, đệ muốn như vậy mãi sao" anh không thể làm gì ngoài việc lấy ông ra để đả động cậu, dù cậu sẽ lại thương tâm.
" sư phụ… " nước mắt lại rơi, cậu biết, cậu biết không thể như vậy mãi, nhìn người nam nhân cũng theo cậu mà tiều tụy đi, cậu biết chứ, nhưng mà cậu…
" tiểu Mặc, còn có huynh, đệ theo huynh lại đây" anh kéo tay cậu, dẫn cậu tới thư án, cho cậu ngồi trong lòng anh.
Anh trải ra một mảnh giấy tuyên thành, nhấc lên bút lông sói, viết xuống.
Cậu theo sự chuyển động của bút mà biết anh đang viết cái gì, từng câu từng chữ như đánh vào lòng cậu, khiến cậu nén cả bi thương, nhìn anh viết tên mình xuống, nét bút cứng cáp, hữu lực như anh vậy, cậu cứ như vậy nhìn anh viết xong, nhìn khoảng trống anh để lại bên cạnh, đơ người quên cả khóc.
" tiểu Mặc, viết đi" anh xoa xoa mặt cậu, lau đi nước mắt của cậu.
" Đông Xuyên, huynh… đệ…" cậu nói không nên lời.
" tiểu Mặc không cần huynh sao?" anh giả bộ đáng thương nhìn cậu.
Lý Tùy xem cả quá trình mà muốn tắt thở, tướng quân ngài… haizz…
" huynh… nhưng… đệ…" cậu gấp muốn chết, anh có thể dỗ cậu theo cách khác, dỗ như này được sao.( ĐX: được)
" tiểu Mặc không tin huynh sao?" anh hôn hôn lên mi mắt cậu, lên môi cậu.
" tin…" vì bị anh hôn mà nói không rõ ràng.
" vậy viết đi, tên của đệ" anh đưa cậu bút lông, nhìn cậu yêu thương nói.
Cậu nhìn anh, nhìn hủ tro cốt của sư phụ, lại nhìn bút lông trong tay, nhìn giấy hôn thú trên bàn, nhìn tên anh và khoảng trống bên cạnh, hít sâu một hơi, quay đầu hôn anh một cái, kiên định đặt bút viết xuống.
Định Hà Mặc.
Đúng vậy, cậu viết như vậy, không phải Hàn Mặc.
Viết xong cậu đặt bút trên tay xuống, ôm chặt hủ tro, nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt, đen láy.
Đông Xuyên từ cái chữ đầu tiên đã nhướng lên lông mày, nhìn cậu viết hết thì đã trở lại bình thường, thấy cậu nhìn anh thì bật cười.