" Diệp quân sư, tự chiếu cố mình, ta đi" Hà tướng quân hướng Diệp Ly ở phía sau, giao pho cho một tướng sĩ trung thành của hắn, nắm cương phóng về phía mạn sườn bên phải, nơi bởi vì phải chiếu cố Đông Xuyên của quân Man mà bị hở ra một cái khe, đem một tóp quân lính vòng ra phía sau, khoá chặt đường lui của Man quân, chiến trường nhìn như hỗn loạn lại rõ ràng trong mắt Diệp Ly, vì số quân hai bên không quá chêch lệch, nên khi Man quân dồn Đông Xuyên, đã tách rớt một nữa số quân bên phải, thành ra bên phải bị lõm, cho Hà tướng quân thừa cơ mà vào, mà bên trái chiến trường sẽ do hắn xử lý.
Nhìn lại Trịnh phó tướng ở phía sau, vốn dĩ là nên xông vào gϊếŧ địch, lại được bảo vệ ở phía sau, nhìn sao cũng thấy quái quái, vốn nên là Diệp Ly hắn được bảo vệ.
Lắc đầu bỏ qua tồn tại khó hiểu đó, hắn tập trung điều khiển binh lính đang yếu thế ở cánh trái, Man quân vốn dũng mãnh, nên thường thường sẽ thế tiến như nước chảy, mặc kệ phía trước, cứ thế lao vào, quân ta trông có vẻ nhỏ yếu hơn, nhưng quân Man lại rất ghét mưu kế, nên dù có dũng mãnh cũng không lại mưu kế đầy rẫy của trung nguyên, tình hình trên chiến trường, thật ra vốn đã bị quân ta làm chủ, nhưng thành bại lại ở hai người Đông Xuyên và Mậu phó tướng.
Phất kỳ ra hiệu quân cánh trái ngổn ngang rút về, Man quân thấy vậy thừa thế xông lên, muốn gϊếŧ sạch tàn quân cánh trái.
Diệp Ly lại phất kỳ, một tóp quân đã thủ sẳn phía sau, tiến lên yểm trợ tàn quân đang lui về, mưa tên rào rào trút xuống thân thể cường tráng của Man quân, từng tiếng phập phập nghe rợn người, để tránh ngộ thương không nên có, tàn quân ở quá xa không kịp về lại lội đến phía trước, quấy nhiễu vòng vây đang cột chặt tướng quân nhà họ, cứ thế vô tình không mưu mà hợp với Hà tướng quân đang mang quân chặn đường lui của quân Man.
Đông Xuyên nhìn cả chiến trường, lại nhìn về phía trước, anh hoàn toàn không xem trọng vòng vây xung quanh mình, một lòng chỉ nhìn Sa Lang đang ngẩng đầu ưỡn ngực cách anh 2 lớp quân Man.
Trước ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người, Đông Xuyên chui hẳn xuống bụng ngựa, dựa thế ngựa đang nâng chân hất văng lính Man phía trước, bởi nằm dưới bụng ngựa, hai chân đạp đất, anh đưa mũi kiếm quét một đường, xẹt qua chân bốn năm tên lính Man, thành công phá ra một cái lỗ hỏng, trước khi tóp quân phía sau bổ khuyết lên, ngựa đã mang anh xông thẳng qua.
Quân Man phía sau không dám bắn tên vì anh cách quá gần chủ tướng, rối rít xông lên hòng chặn anh lại, muốn gϊếŧ ngựa của anh, Sa Lang sợ chết khϊếp trước thế công dũng mãnh của anh.
Đông Xuyên vì đang còn dưới đất, chỉ có tay cầm cương, anh thả cương, cầm lấy một mũi giáo ở dưới đất, phóng mạnh về phía Sa Lang, tướng sĩ đứng phía trước hắn không kịp làm gì đã một giáo xuyên ngực, ngã ngựa, đập mạnh xuống chân ngựa của hắn, lúc này Mậu Thìn đã chân đạp lên ngựa của anh, theo đà nhảy qua lớp quân còn lại, lộn vài vòng tới trước mặt Sa Lang, đạp một cước lên chân ngựa của hắn, ngựa ngã, Sa Lang theo quán tính ngã chúi xuống đất.
Sa Lang lúc ngã xuống dựa vào tố chất thân thể của người Man mà nhanh chóng đứng lên, rút đao nhìn Mậu phó tướng đang ngồi dậy nhìn mình.
Mậu phó tướng tuy không cao to bằng hắn, nhưng thân là con nhà nông, thân thể đã cường tráng, vào doanh còn cường tráng hơn, còn đen, nên về mặt khí thế hai người không chêch nhau mấy, Mậu phó tướng vừa đứng dậy đã xông thẳng về phía Sa Lang, khí thế một đi không trở lại, nhất quyết phải chém đầu Sa Lang.
Bên này Đông Xuyên vì mở đường cho Mậu Thìn mà rớt ngựa, nhưng ngựa của anh không giống ngựa thường, nó vốn là một con hắc mã lạc đàn, anh tìm thấy vào một lần chạy trốn trong hiểm cảnh, từ đó nó theo anh cũng đã 10 năm, trải qua sinh tử chẳng ít hơn anh bao nhiêu, trên thân cũng đầy vết sẹo nam nhi, thấy anh ở dưới đất cũng không bỏ chạy, chân sau giơ lên, đá văng một lính Man.
Một người một ngựa khí thế không thể phá diệt sạch từng tên một tới gần, Đông Xuyên gϊếŧ tới đỏ mắt, anh đã quá quen với tình cảnh bị bao vây, gặp nguy không loạn còn phát ra khí thế sát phạt, dọa lui quân Man muốn xông lên.
" Sa Lang!!"
Âm thanh đòi mạng của anh vang khắp chiến trường, Sa Lang đang quần nhau với Mậu Thìn giật mình, né không kịp đao của Mậu Thìn, bả vai bị chém ra một vết dài, máu chảy đầm đìa.
Tính bỏ chạy thì lúc này mới phát hiện, đường lui đã bị quân Tây Bắc chặn từ lúc nào, Hà tướng quân đang chém gϊếŧ phát hiện ánh mắt của hắn cũng cười như điên, bị thua mấy trận cũng xả được ra rồi.
Sa Lang biết bại cục đã định, xông thẳng vào Mậu Thìn, ý chí phải gϊếŧ được một tên tướng của ta, hắn không dám đấu với Đông Xuyên, khí huyết sát trên người anh cũng khiến hắn sợ chết khϊếp.
Quân Man thấy chủ tướng của mình gặp nguy, đấu không lại Đông Xuyên thì cũng phải cứu chủ tướng của mình, muốn xông lại, nhưng nào có dễ, Sa Lang bị kẹp ở giữa, muốn cứu hắn phải vượt qua anh, mà tướng sĩ Tây Bắc đâu có chết hết mà để quân Man tùy ý muốn đi là đi.
Cục diện chiến trường đã nằm trong tay quân ta, Tây Bắc quân hăng máu, cứ gặp quân Man là xông tới, bên Sa Lang vì có sự tham chiến của Hà tướng quân mà càng thêm chật vật chống đỡ.
…
Định Hà Mặc lúc này ra sao rồi?
Nội gian vậy mà thuận lời thừa cơ quân doanh thiếu thốn mà đưa cậu ra ngoài, mục tiêu đào tẩu lại là cái đường hầm kia.
Nội gian cũng là người tập võ, dù cõng một người cũng di chuyển không mấy khó khăn, mắt thấy hẽm núi đã ở phía trước, hắn nhanh chân cõng cậu chạy tới, cậu bị đánh thuốc quá mạnh, cả đường đi đều không tỉnh lại.
Cửa vào đường hầm đã hiện ra phía trước, nhưng nội gian lại không dám tiến tới nữa.
Nguyên nhân đâu?
Nhìn một đường rậm rạp chi chít rắn là rắn, nội gian cảm thấy da đầu tê dại đi, lòng nghĩ đường như này, quân sư kia làm sao mà tới được, nghĩ tới cảnh quân sư tiến vào đường hầm, liệu có còn toàn thân trở ra không…
Không, tất nhiên là không rồi, quân sư thần bí đã mất tích từ đó, vua Man sau chuyện này đã cho người đi tìm nhưng không tìm được, nội gian cũng không tìm được quân sư, nhìn lại tiểu Mặc bị hắn ném xuống đất, thầm tính toán trong lòng, bỏ cậu lại đây rồi trở về, hay bỏ trốn luôn, hay là…
Không kịp cho nội gian nghĩ nữa, Lý Tùy cầm theo hương, lao hết sức lực về phía hẻm núi, vì quá vội mà bung hết sức lực toàn thân mà chạy, đuổi kịp rồi nội gian, nội gian thấy có người vậy mà đuổi kịp tới đây, biết không còn đường lui, hắn cắn răng vác tiểu Mặc ở dưới đất lên, xông vào đường hầm đầy rắn, nhưng hắn không vào, chỉ để cậu vào trong đường hầm, còn hắn cầm kiếm phóng lên phía trên phá núi đá cho rớt xuống, muốn chôn cậu ở trong, nếu người tới muốn cứu cậu, hắn sẽ có thời gian chạy.
Lý Tùy ở phía xa nhìn hành động của hắn mà ứa nước mắt.
" dừng tay" Lý Tùy dù biết không có khả năng cũng phải thử.
Nhưng mà nội gian nghe tiếng hét vội vàng của hắn thì càng nhanh tay hơn, một tảng đá to cứ thế trước ánh mắt trợn to của Lý Tùy, rơi xuống, Lý Tùy chỉ kịp thấy thân ảnh nằm ngã trên đất của tiểu Mặc đã bị tảng đá lớn che đi.