Sau khi nhìn Lý Tùy tâm không cam tình không nguyện trở về rồi, Đông Xuyên nhìn Man quốc phía đối diện khí thế không tiếc sống chết không đợi được muốn xông lại đây, khí sát phạt xung quanh anh nổi lên không ngừng, khiến ngựa dưới thân anh dù đã quen với chủ nhân cũng xao động lên, khí lạnh bùng nổ lên, ngựa hí vang.
Các tướng lãnh hai mặt nhìn nhau, tự nhiên hiểu người đời gọi anh là chiến thần từ đâu mà có, khí thế của anh như nhập vào chiến trường, khiến họ cũng rùng mình theo, nhưng mới nãy còn không có, sau khi Lý Tùy đi mới có, này là sao vậy, ai chọc Đông tướng quân, có vẻ Man quân sẽ bị làm thịt.
Khí thế của anh cũng kéo theo khí thế toàn quân, tướng sĩ không tự chủ được mà hô vang cả thảo nguyên.
Chiến chiến chiến…
Âm thanh theo gió nổi lên, chiến kỳ phần phật, Man quân đối diện cũng không hiểu bị doạ rồi, bên kia nổi máu gà sao mà hăng vậy.
Đang lúc khí thế lên cao, Đông Xuyên giơ tay lên, rồi vung mạnh xuống, chủ động tấn công, anh rút kiếm trước tiên xông thẳng vào chiến trường, quân Man đối với mũi nhọn là anh, dù thân cao tám thước cũng không dám đối đầu trực diện với anh, nhao nhao né tránh.
…
Bên này Lý Tùy theo lệnh của tướng quân nhà mình thúc ngựa trở về, lao thẳng về phía lều trướng to lớn ở giữa.
Nhưng trong lều nào có ai, tim hắn như vọt lên cuống họng, tắt ở đó, thầm hô không tốt, lao ra nắm cổ áo lính gác ngoài lều, một bộ hung thần ám sát mà hỏi.
" Mặc công tử đâu, sao không có ở trong lều?" Lý Tùy quát lên.
" Lý huynh, Mặc công tử đã ra ngoài được nữa khắc rồi" Lý Tùy bình thường đều một bộ cười cười nay đáng sợ như vậy khiến lính gác cũng hoảng hốt hô to báo cáo.
" lập tức tìm hai người theo ta đi tìm công tử, làm cẩn thận vào, nếu công tử có mệnh hệ, ngươi đợi mà xem xử phạt của tướng quân" Lý Tùy đẩy mạnh lính gác ra, lao về phía hậu cần, hắn biết tiểu Mặc có tự đi thì cũng là đi tìm Hàn đại phu, mà Hàn đại phu đang ở nơi tiếp nhận quân lính bị thương trên chiến trường, ngày thường không bị kêu đi ngài ấy cũng sẽ tới đó vài canh giờ.
Xa xa đã thấy Hàn đại phu đang sửa soạn băng vải thuốc men để chuẩn bị tiếp nhận thương binh, Lý Tùy thở ra, nhưng rất nhanh đã run rẩy lên, nhìn xung quanh không hề có bóng dáng tiểu Mặc công tử.
" Hàn đại phu, tiểu Mặc đâu?" Lý Tùy tâm sinh may mắn mà hỏi, giọng điệu gấp gáp cũng khiến Hàn Diệp run lên.
" tiểu Mặc không phải ở lều chủ soái sao, nó không có đến…" ông không nói nổi nữa, Lý Tùy theo từng câu chữ của ông mà mặt cũng trắng bệch lên, mặt ông cũng trắng theo, vội buông ra đồ vậy bên tay, lấy ra một cái bình nhỏ bên hông, nó luôn được ông mang theo bên mình, một tay giữ chặt Lý Tùy đang muốn lao ra ngoài.
Lý Tùy đối với sức lực mạnh mẽ của ông cũng hết hồn, nhưng thấy ông lấy ra một cái bình, vẻ mặt tuy trắng nhưng vẫn bình tĩnh mà mở ra nắp bình, hắn cũng hiểu ông có thể tìm được tiểu Mặc, lúc này đây Lý Tùy rất mong Hàn đại phu thâm tàng bất lộ, chứ không như bề ngoài yếu ớt của ông.
Nắp bình mở ra, một làn hương khói mờ ảo hình sợi chỉ bay ra, hướng về một nơi, tâm hai người cũng nhấc lên, nhìn nhau.
" Lý huynh đệ, cầm theo nó, tìm được tiểu Mặc, nếu nó bị thương, ta sẽ không tha cho tướng quân nhà ngươi" ông giao cái bình cho Lý Tùy, ánh mắt sắc lạnh nói, ông không thể đi, nơi này cần ông, ông đi cũng chưa chắc bằng Lý Tùy, còn sẽ vướng tay vướng chân.
" ta biết, tướng quân cũng sẽ không tha ta, ta đi" nói xong cầm bình chạy ra ngoài, theo hướng mùi hương bay đi.
…
Đông Xuyên một đường xông vào trận địa của Man quân, như một cây xiên, xiên qua một nữa chiến trường, quân Man dù né tránh hay cản đường cũng đều bị anh tiện tay quét sạch, theo sau anh Mậu phó tướng cũng một đường chạy theo, khí thế hung ác không kém giải quyết những tên bị thương, đưa tiễn về với ông bà, sát sao bám dính vào anh, hắn được lệnh phải theo sát anh.
Bên kia, tướng chỉ huy của Man quân là nhị hoàng tử Sa Lang thấy Đông Xuyên bên người chỉ có một người thì cười thầm, ngươi dám vào thì ta cho người khỏi ra luôn.
Tới lúc này Sa Lang mới tin bọn họ có nội gián bên kia, là do tên quân sư thần bí bên người đại hoàng huynh Sa Lôi khi bị bắt lại đã nói ra, nhờ vậy quân sư lại một lần thoát hiểm, chờ đợi được rồi tin tình báo của nội gian, đem tin nói cho đại khả hãn của Man tộc, sau đó lui mình, để lại chiến trường cho những binh lính hùng mạnh, không can dự nữa, thật ra là có ý muốn thoát thân.
Nói hay ho là hắn cũng cảm thấy tin này không đảm bảo, hơn nữa hắn không tin tưởng nữa Man quân, muốn thoát đi Man quốc, mà hắn đã ra được, lúc này đang núp một bên chiến trường, muốn tìm cơ hội để hội họp với nội gian, vì tin tức nội gian đưa cho hắn có một tin tức còn đáng giá hơn, mà con đường hắn tìm tới hẹn với nội gian là con đường hầm Man quân đào hụt kia, vì muốn có một ngày mà bịt cửa đường hầm.
Đối với tin tình báo lần này vua Man tỏ vẻ rất hài lòng, lúc là được tin từ chiến trường, càng muốn trọng thưởng cho quân sư, nhưng nghĩ chiến trường biến hoá khó lường, nên đợi sau khi bắt được Đông Xuyên sẽ thưởng luôn một lần.
…
Đông Xuyên nhìn quân Man đang có ý đồ xiết chặt vòng quay thì cười lạnh, thúc ngựa một đường đi tới, tư thế như quyết ý xông thẳng về phía trước, muốn chém đầu Sa Lang cho bằng được, một bên còn nói với Mậu phó tướng.
" ngươi biết ngươi nên làm gì chứ, không cần lo ta, mục tiêu của ngươi là đầu của Sa Lang, hiểu?" Giữa chiến trường đầy tiếng la chém gϊếŧ kêu rên, giọng nói của anh vẫn thẳng tắp chui vào tai Mậu phó tướng.
Mậu phó tướng đưa tay thủ thế đã biết, trong lòng vừa căng thẳng vừa hưng phấn, tay nắm chặt đại đao, chỉ đợi một hiệu lệnh của Đông tướng quân sẽ kiên quyết lao ra chém đầu tướng chỉ huy của quân địch.
Mắt thấy vòng vây đã siết được hơn nữa đường lui phía sau anh, cùng một tốp quân Tây Bắc doanh đuổi kịp phía sau anh, nhưng các quân sĩ thấy anh ở phía trước cũng không rối loạn, vẫn dũng mãnh chém địch nhân gần mình, khiến vòng quay siết lại chậm hơn dự định, Sa Lang mắt thấy khí thế sát phạt của Đông Xuyên đang tới gần mình cũng run lên, nhưng hắn không dám lui về sau lưng tướng sĩ Man tộc.
Người Man coi trọng những người hung mãnh không sợ chết, từng bước đạp qua người để có được địa vị, hắn cũng vậy, nếu hắn lùi bước, hắn sẽ mất hết tất cả những gì hắn cố gắng từ trước tới nay, cứ thế chấp tay dâng quyền thừa kế ngôi vị cho các huynh đệ như sói rình mồi của mình.
Nhìn vòng vây dần siết lại, tới lúc kín không kẻ hở, hắn mới an tâm ưỡn ngực, tiến lên một bước, lại không nghĩ tới một bước đó bước gần tới tử thần.
Lúc này Hà tướng quân ở ngoài vòng vây nhìn cả chiến trường, nhìn Đông Xuyên từng bước tới gần, lại nhớ lại tình hình trước khi lên chiến trường, kế hoạch bí mật của Đông Xuyên chỉ có hắn và Mậu phó tướng cùng Diệp quân sư biết, Mậu phó tướng là thanh đao, mà hắn sẽ là người khống chế chiến trường, tay cầm kỳ hiệu, phần phật vài cái, bởi vì Sa Lang lo nhìn Đông Xuyên mà không phát hiện chiến trường đã biến đổi, từng bước bất lợi với bọn họ.