Nơi nơi âm mưu cuộn trào, bên này Đông Xuyên vừa vào, nhìn thấy khỉ nhỏ của anh lấy một tư thế chẳng đẹp mắt chút nào chôn đầu vào chăn gối, mông thì nhô lên cao, chân nhỏ trắng noãn thò ra mép giường.
Đông Xuyên sâu sắc cảm thấy giới hạn của anh bị khiêu chiến, nhìn lại tiểu huynh đệ phải chịu kí©h thí©ɧ bao lâu nay, đúng như dự liệu đang ngẩng đầu thúc giục lão ca mau mau tiến lên làm thịt con khỉ nhỏ thơm ngon mê người kia.
Đông Xuyên trừng mắt nhìn, cảnh cáo tiểu huynh đệ của mình nên an phận một chút.
Anh đi về phía giường, không nghĩ ngợi gì giơ lên bàn tay dùng để cầm kiếm của mình.
Bộp.
" a!.." Định Hà Mặc nhảy dựng lên, theo bản năng lật người che lại mông nhỏ, hai mắt ủy khuất mông lung nhìn người cao lớn soái khí bên giường, cảm xúc trên mông không quá đau, lại cứ ma ma lưu luyến không rời, khiến cậu đỏ mặt lên.
Đông Xuyên đối với cảm xúc trên tay rất chi là hài lòng, tròn lẳng, co dãn, mềm mại, mày kiếm cũng nheo lại thoả mãn.
" mau dậy, mặt trời đã soi tới mông đệ rồi" anh ngồi xuống giường, đưa tay xoa xoa cái nơi vừa bị anh đánh, tiếp tục chiếm tiện nghi.
" huynh đánh đệ" cậu nước mắt lưng tròng nhìn anh, muốn né tránh cái tay sói trên quả đào của mình lại không sao thoát khỏi.
" không phải đánh" anh trợn mắt nói mò, nhìn gương mặt nhỏ vì né tránh anh mà đỏ bừng lên, không kiềm được mà bóp nhẹ một cái.
" a… huynh sắc lang biếи ŧɦái" cậu ngao ngao nhảy ra khỏi giường, vì hành động bất ngờ mà tránh thoát được khỏi tay anh, co cẳng chạy một mạch vào bình phong dùng để thay đồ, cả khuôn mặt đỏ như một quả cà chua chín rụng.
Đông Xuyên nhìn tay mình, còn khẽ nắm lại mấy ngón tay, giống như đang hồi tưởng cảm xúc mê người mới rồi, sắc trầm trong ánh mắt lưu động không ngừng, thầm nghĩ có nên ăn thịt khỉ. =))
Định Hà Mặc sau khi chạy thoát vào bình phong, ở nơi người không thấy cặp mắt hoa đào ướŧ áŧ lên, mặt đỏ tai hồng chôn đầu vào hai tay nhỏ ngồi thụt xuống, thầm mắng cái người kia là sao đây chứ…
Cậu phát hiện Đông Xuyên đối với cậu càng ngày càng không có hạn cuối, tự nhiên như vốn dĩ nên như vậy mà đối đãi cậu, lại cứ không nói gì, hại cậu đối với sự động chạm, cưng chiều của anh vừa yêu vừa hận, cơ thể thiếu niên thanh xuân chưa trải đời cũng chịu không nổi tần xuất dụ dỗ của anh mà nổi lên phản ứng nên có, cậu cảm thấy mình sắp thất thủ, muốn mặc kệ tất cả mà giao ra bản thân, mặc anh chà đạp, bất chấp hậu quả.
Nghĩ tới đây, sắc mặt cậu khó coi đi, đối với trái tim cũng thương cảm lên, cậu đối với tình cảm của bản thân cũng không ngại làm chuyện tốt đẹp với người mình thích, nhưng khi nghĩ tới tương lai sau này nếu anh chán cậu rồi, một chút hứa hẹn đảm bảo hay cả một lời thừa nhận yêu thích cậu cũng không có được, dù trách né không nghĩ tới rồi nhưng chỉ cần đối diện với sự ôn nhu cưng chiều của anh, cậu càng vui vẻ thì khi chỉ có một mình sẽ lại không nhịn được mà đau khổ lên.
Cậu luyến tiếc ôn như của anh, cũng nhớ rõ lời sư phụ đã nói mấy hôm trước.
" tiểu tử, con thích tên mặt lạnh kia" Hàn Diệp nhìn mặt cậu nghiêm túc hỏi.
" sư phụ…" cậu cúi đầu.
" sư phụ không để ý con thích hay không thích ai, chỉ cần con vui" ông sờ đầu cậu.
" sư phụ…" cậu vòng tay ôm ông, vẫn không nói lời nào.
" tiểu Mặc, con rất thông minh, con biết rõ mối quan hệ này, chưa kể bây giờ tên kia còn không nói gì, nhưng đối với con vô cùng tốt, chuyện này ta cũng không bằng hắn, nhưng hắn là tướng quân, hắn sẽ lấy con sao, tiểu Mặc, sư phụ muốn con tìm được chốn bình yên sau này, lỡ như sư phụ không còn nữa, con sẽ không cô đơn, nếu hắn tốt với con cả đời, sư phụ sẽ ủng hộ, nếu con biết rõ hắn không thể đối tốt với con cả đời, sẽ có lúc phản bội con mà vẫn muốn theo hắn, yêu hắn, sư phụ cũng không ngăn cản, sư phụ muốn con hạnh phúc, tiểu Mặc."
" tiểu Mặc, nếu tương lai hắn cưới người khác…"
…
Cậu thầm nghĩ, thôi thì sau khi chiến sự êm đẹp, cậu sẽ theo sư phụ rời đi, cậu sẽ không chấp nhận sự chia sẻ, rời đi…
Cậu hít sâu một hơi, nén lại cảm giác khó chịu trong lòng ngực, vỗ vỗ mặt nhỏ, muốn cho bản thân thật tự nhiên như bình thường, mặc y phục đàng hoàng, bước ra khỏi bình phong, nhìn anh.
" hôm nay huynh… " giờ cậu mới để ý anh mặc chiến giáp dùng để ra trận, thầm nhớ ra, chiến sự lúc nào cũng sẽ xảy ra, anh như vậy mới đúng.
Chiến giáp của Đông Xuyên là loại dày nặng, màu đen như hắc sắc trầm ngưng uốn quay cơ thể săn chắc đầy sức mạnh của anh, ống tay áo bó chặt trong giáp bảo hộ, áo choàng đen phập phồng ở phía sau, không gió tự bay, khí thế bình thường không để lộ ra với cậu nay được trợ uy cũng không kiềm được mà phóng thích ra, mùi máu như có như không ập vào mặt cậu, dù không cố ý nhằm vào cậu vẫn khiến cậu hít thở không thông, mặt hơi trắng nhợt.
Đông Xuyên thấy cậu bước ra, vẻ mặt không còn đỏ như lúc nãy, nhưng đuôi mắt lại đượm một vẻ ảm đạm đã cố gắng dấu kỹ, khoé miệng hơi nhếch lên như bình thường cậu vẫn như vậy, chỉ khi bị khí thế của anh ảnh hưởng trắng bệch lên, mới trong sống động nên có, anh nhíu nhẹ mày không dễ thấy, thu lại khí thế do lâu rồi không mặc chiến giáp mà bị ảnh hưởng vô tình phóng ra huyết sát khí.
Anh không thích cậu cười một cách giả dối, không thích khuôn mặt lúc nào cũng cố gắng gồng mình lên gánh chịu phiền muộn mà không chịu nói cho anh.
Cậu cũng không còn làm nũng với anh vô pháp vô thiên nữa, dù bản tính hoạt bát cũng không che dấu nổi cảm xúc trước vui sau buồn, anh nắm chặt tay…
" ăn sáng thôi, đã ngủ quá lâu rồi" anh tiến đến gần, thân hình vĩ ngạn che hết dáng người nhỏ nhắn chỉ cao tới vai anh.
" ừm" cậu gật đầu, theo anh tới bàn ăn.
" kế hoạch dụ nội gian đã xong" anh vừa gắp rau cho cậu vừa nói.
" huynh tính làm gì" cậu vừa ăn vừa hỏi.
" xâm nhập địch quân" anh từ tốn giống như thường.
" ai sẽ làm " cậu có sự cảm không ổn.
" tôi" anh giống như đang bán rau bán cá mà nói.
" quá nguy hiểm" cậu đặt đũa xuống nhìn anh.
" ăn đi, nếu địch quân biết được tình báo, sẽ biến trận như chúng ta dự liệu, nếu không thì nhân cơ hội này bắt gϊếŧ tướng địch như kế hoạch" nói chuyện giống như không có gì to tát.
Định Hà Mặc không nói, chỉ nhìn anh, trong mắt đầy lo lắng, khiến anh không dự liệu mà lòng mềm mại.
" ta sẽ không sao, đệ ở trong trướng nhớ cẩn thận" anh sờ đầu cậu nói.
" được"
…
Tùng tùng tùng…
Tiếng trống báo địch tấn công vang vọng cả thảo nguyên, cờ chiến phần phật.
Đông Xuyên đội lên mũ giáp, đầy sát khí leo lên ngựa, chực chỉ chiến trường.
…
Định Hà Mặc ngồi trong lều lo lắng không yên, nên quyết định đi tìm sư phụ, chắc chắn sư phụ sẽ đi chữa trị cho binh lính bị thương.
…
Nội gian núp gần lều của chủ soái nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp đi ra từ lều tướng quân thì nghĩ thầm cuối cùng cũng đợi được người, nụ cười hiểm độc hiện lên trên mặt, lén lút đi theo.
…
" ưm… ưm…" cậu bị bịt miệng, nhanh chóng ngửi thấy mùi mê dược, thầm than không xong thì mất đi ý thức.
…
Đông Xuyên tư thế oai hùng ngồi trên ngựa bỗng rùng mình một cái, nơi trái tim đập liên hồi, anh nén lại cảm giác muốn đưa tay che ngực, sừng sững mà thẳng lưng, mắt nhìn đội quân Man quốc phía trước, sát khí trong mắt lại cuồn cuộn lên.
" Lý Tùy" anh kêu.
" tướng quân" Lý Tùy đứng mé sau lưng anh thúc ngựa dịch tới.
" trở về" anh ra lệnh.
" tướng quân ngài…" Lý Tùy biết, ý của anh là muốn hắn bảo vệ tiểu Mặc, nhưng hắn không thể bỏ mặc tướng quân.
" đi đi, bảo vệ đệ ấy là bảo vệ ta" anh kiên định nói, thiết phục rồi Lý Tùy.