Quyển 1 - Chương 12: Giới giải trí

Chương 12

Ánh nắng dần ấm áp hơn, chuyển từ vàng óng sang vàng nhạt. Chàng trai đứng dưới nắng, mái tóc đen ngắn mềm nhuộm một màu nâu vàng nhạt.

Cậu cụp mắt xuống, tránh đi tầm mắt của chính mình, từ góc độ của Tử Hi có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh, vài giọt mồ hôi nghịch ngợm trượt xuống xương quai xanh, rơi vào chỗ sâu hơn.

Đôi mắt của người đàn ông trở nên thâm quầng, cổ họng khát khô và thở có chút hụt hơi dù không hề vận động.

Không được! Vẫn chưa dến thời điểm.

Đồ Hi đột ngột nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa đã khôi phục lại mặt nạ dịu dàng, anh giống như một người bạn trai quan tâm, ân cần quan tâm, không hề thúc ép cậu.

“Tám giờ rồi, chúng ta cùng nhau ăn sáng đi, trước đó…” Anh nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn trở về phòng tắm rửa không?”

“Được.” Thanh niên gật đầu, mở cửa đi lên lầu như thường lệ.

Đồ Hi nhìn chằm chằm hồi lâu, cho đến khi bóng lưng hoàn toàn biến mất, mới chán ghét kéo y phục trên vai xuống, cảm giác va chạm vẫn còn lưu lại trên da thịt, khiến anh phát ốm.

Cảnh tượng anh vừa nhìn thấy bất giác hiện lên trong tâm trí anh.

Một người đàn ông cao lớn, một thanh niên đẹp trai và bắt mắt, khoảng cách giữa hai người không quá mười centimet, nhìn từ xa họ giống như một cặp đôi hoàn hảo.

Lúc Ngụy Quân Hạo vừa đi, hốt hoảng đυ.ng phải anh, cúi đầu xin lỗi, sắc mặt đỏ bừng cùng biểu cảm ngượng ngùng thật chướng mắt.

Đồ Hi trở lại phòng, cởϊ áσ ngoài, chọn một chiếc áo phông trắng mặc vào.

Trên viền cổ chữ T trắng thêu hoa hồng đỏ tinh tế, đính gai sắc nhọn xinh xắn. Mặc nó giống như mang một ai đó trên người.

Làm anh cảm thấy thỏa mãn.

【ong ong ong~】

Điện thoại trên giường không ngừng đổ chuông.

Trên màn hình sáng, một số lạ không có ghi chú đang gửi tin nhắn văn bản liên tục.

【Ta không biết tại sao con lại trở thành như bây giờ? Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đã nỗ lực rất nhiều vì con, con đã cũng đáp ứng được kỳ vọng của bố mẹ và trở thành niềm tự hào của gia đình. 】

【Đồ Minh Hoài, Đồ Tuấn, Đồ Thi Ức, mọi người đều thèm muốn công ty và nóng lòng muốn lấy cổ phần từ ông nội của con. 】

【Trong tất cả các cháu, ông thích con nhất, ông ấy định biến con thành người thừa kế của ông. 】

【Nhưng con đã bước vào làng giải trí mà không nói một lời nào, và trở thành một ngôi sao. Bố mẹ đã phản đối mạnh mẽ nhưng con lại bỏ ngoài tai. 】

【Con còn trẻ muốn thử nhiều cách hơn, sau này bố con cũng hiểu và chấp nhận. Nhưng con không nên tìm một con hát làm bạn trai, còn làm cho mọi người đều biết. 】

【Sau này trở lại công ty, cái nào danh môn tiểu thư chịu tiếp nhận con? 】

【Con hãy tự suy nghĩ đi, đừng phụ lòng công sức của bố và mẹ con. 】

...

Người đàn ông đứng bên giường, từ trên cao nhìn hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.

Trong cơn choáng váng, anh như trở về thời thơ ấu, cảm giác ngột ngạt mãnh liệt bao trùm lấy anh, nước biển dâng trào tứ phía, áp lực mạnh mẽ bóp anh thành từng mảnh.

Anh ấy xóa trắng xóa tin nhắn và chặn số.

Không hồi âm, không giải thích, không hi vọng. Hàng ngàn thất bại trong giao tiếp và vô số thất vọng đã tích tụ, ngay cả một kẻ ngốc cũng sẽ không làm điều gì đó với tỷ lệ thành công bằng không.

Huống chi, Đồ Hi từ nhỏ đã là đứa thông minh lanh lợi.

Nhà họ Đồ là một gia tộc đông dân, bắt đầu từ thế hệ của ông cố trải qua hơn 60 năm tích góp, đã trở thành một pho tượng khổng lồ.

Cha anh ấy có nhiều tham vọng và muốn thừa kế công ty. Chính mình không có khả năng nên đặt hết kỳ vọng vào con cái.

Bọn họ khống chế anh.

Lớn đến đi học cái nào trường học? Học tập cái gì tri thức? Bồi dưỡng cái gì hứng thú yêu thích; nhỏ đến xuyên cái gì quần áo? Ăn cái gì đồ ăn? Mỉm cười khi khóe miệng độ cung.

Đồ Hi như là rối gỗ giật dây, bị cha mẹ điều khiển.

Anh ôn nhu, ân cần, thông minh, tiến thoái khôn khéo, tướng mạo tuấn tú, ai nhìn thấy cũng không khỏi khen “tuổi trẻ tài cao”.

Nhưng dưới lớp da hoàn hảo là một tâm hồn lạnh lùng, kiên định.

Vui, giận, buồn, đau, vui, anh không có cảm xúc, mất khả năng đồng cảm, không thể đồng cảm với hoàn cảnh của người khác.

Mãi cho đến khi ông cụ phát hiện có điều không ổn, tự mình bế cháu trai qua, tốn rất nhiều công sức mới khiến bệnh tình của cháu dần dần được cải thiện.

Tình cờ, anh ấy tham gia một vở kịch sân khấu của trường và khi diễn một vai, anh ấy cảm thấy mình "được sống".

Sau đó, thuận lý gia nhập giới giải trí. Anh ra mắt trong một chương trình tài năng, trở thành diễn viên chính của phim truyền hình...từng bước một.

Sự nổi tiếng của Đồ Hi có dấu vết để lại.

Dù có rời xa cha mẹ, nhưng dấu vết mà họ đã khắc cũng sẽ không biến mất, anh đã quen đeo mặt nạ để sống, khí chất giả dối hiền lành đã ngấm vào xương tủy.

Anh ấy là một quý ông đẹp trai và là một người anh hàng xóm chu đáo.

Anh ấy có vẻ ngoài đẹp trai, đầu óc thông minh và kỹ năng diễn xuất hoàn hảo.

Có thể một số người không thích phong cách của anh ấy, nhưng sẽ không ai ghét anh ấy.

Đồ Hi đã nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ trôi qua một cách bình lặng như vậy, cho đến khi anh gặp Hạ Diễn. Lần đầu tiên anh gặp Hạ Diễn, mặc dù anh ấy rất ngạc nhiên trước vẻ ngoài của cậu, nhưng cũng chẳng hơn gì.

Nhưng có một người luôn muốn trêu chọc anh.

Sử dụng kỹ năng diễn xuất non nớt đến lố bịch, đóng vai một bậc thầy trong tình yêu. Cậu đã gửi những bông hồng sáo rỗng, sôcôla ngọt ngào và những quả cầu pha lê mà chỉ học sinh trung học cơ sở mới mua.

Giống như một con mèo lớn, hăng hái đưa đồ.

Mỗi lần bị anh từ chối, cậu sẽ trở nên ủ rũ rõ rệt, khiến người ta muốn cưng nựng cậu như mèo gãi cằm.

Nếu anh nhận món quà, cậu sẽ nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, như thể anh đã làm được một việc lớn.

Trêu chọc cậu thật là thú vị, Đồ Hi vô tình rơi vào đó.

Đến khi anh kịp phản ứng thì anh đã mắc kẹt trong đó, không cách nào thoát ra được.

Đồ Hi biết Hạ Diễn không yêu mình, nhưng nếu cậu dám khıêυ khí©h anh, vậy liền đừng nghĩ rời đi, cho dù anh làm mọi cách, anh vẫn muốn giữ cậu ở bên cạnh.

*

"Tim đạp phanh phanh" sau màn "chạy đồ" ngày hôm qua, khách mời đã cạn kiệt.

Hôm nay đạo diễn không phát hành nhiệm vụ gì, cũng không phát sóng trực tiếp, để khách mời tự chơi, muốn quay phim cuộc sống thường ngày ngọt ngào giữa những người yêu nhau.

Chương trình tạp kỹ sẽ quay trong bảy ngày, nhưng ngoại trừ phát sóng trực tiếp, thời lượng phát sóng chỉ có năm tiếng, có hai tập, tập đầu tiên dài hai tiếng rưỡi.

Nhiều cảnh quay không cần thiết sẽ bị đạo diễn cắt bỏ.

Điều quan trọng nhất đối với các nghệ sĩ là tỷ lệ xuất hiện, những người đến tham gia chương trình, ai không muốn nổi tiếng? E hèm... Ngoại trừ ai đó muốn nằm không.

Sau khi nghe đạo diễn nói xong, các khách mời lập tức hiểu ra—đã đến lúc quay cảnh rồi! ! !

Mọi người tùy theo khả năng của mình.

Tống Tuyết Dương cùng Chung Phi Dương chọn đi bơi, biển xanh trời xanh, trai xinh gái đẹp, mặc đồ bơi chạm vào nhau, rồi bôi kem chống nắng cho nhau, kẹo ngọt nhất định sẽ để lại máy ảnh.

Bách Chí Nghi cùng Nguyễn Mỹ Nhàn vợ chồng đã chọn công viên giải trí ở hướng ngược lại.

Rõ ràng là một người trưởng thành, nhưng lại tràn đầy sự ngây thơ trẻ con, và rất thu hút người hâm mộ.

Về phần hai nhóm còn lại——

Hạ Diễn không muốn ra ngoài, vì vậy Đồ Hi tự nhiên ở lại cùng cậu; Phương Tây Hoa muốn ra ngoài, nhưng Ngụy Quân Hạo hoàn toàn phớt lờ hắn ta, hắn ta rất nghẹn khuất và nói rất nhiều lời đáng thương trước ống kính để đảm bảo rằng hắn có thể kiếm đủ điểm thiện cảm.