Chương 1: Trói định với hệ thống

Tống Chu nhìn môi trường lạ lẫm xung quanh, cậu híp mắt, trong lòng thắc mắc đây là đâu?

Trong đầu lại xuất hiện một giọng nói máy móc lạnh lẽo: “Tít — Hệ thống bia đỡ đạn đang trói định ký chủ. Đã thành công trói định ký chủ Tống Chu, hệ thống đưa ra nhiệm vụ: Yêu cầu khiến Bách Tu Hiến nói ra bao nhiêu tiền một đêm, đồng thời bao dưỡng hắn bốn năm.”

Xuyên qua, hệ thống?

Chưa bao giờ ngờ tới có chuyện kỳ ảo như vậy lại thật sự sẽ xuất hiện trên người mình, nhưng tên nam chính cảm giác rất quen tai.

Cậu đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, đột nhiên nhớ đến, cậu chậm rãi nói: “Giờ tôi đang ở trong tiểu thuyết “Đô Thị Truyền Kỳ” đó sao?”

Giọng nói máy móc lại lần nữa truyền đến.

“Đúng vậy, ký chủ.”

Con trai, thường sẽ thích đọc một ít tiểu thuyết, hơn nữa “Đô Thị Truyện Kỳ” luôn đứng xếp hàng đầu trên app truyện.

Trong đó nam chính với dung mạo anh tuấn, sát phạt lại quyết đoán, một giây trước cười với bạn, một giây sau có thể diệt bạn.

Trong tay hắn cầm mấy trăm triệu tài sản của bia đỡ đạn háo sắc nào đó, không có sự trợ giúp của bất kỳ đại lão nào, bằng chỉ số thông minh cao ngất ngưởng của mình, từ tên nhà quê không tên tuổi đến trung tâm thành phố dốc sức gây dựng sự nghiệp cuối cùng góp vốn đưa ra thị trường, trở thành tỷ phú số một cả nước.

Trong quá trình đó, hắn đã lên giường với không biết bao nhiêu mỹ nữ, nhưng không một ai có thai.

Người duy nhất mang thai bị hắn sắp xếp vào bệnh viện tâm thần.

Kẻ điên lại tàn nhẫn, độc giả mắng chửi bên dưới nhiều không đếm xuể.

......

Ngay cả Tống Chu đọc quyển này cũng không khỏi cảm khái, trạng thái tinh thần tác giả đã biến thành như vậy rồi sao?

Quá điên!

Cậu nhìn một đống ảnh chụp nam khỏa thân trong phòng, còn có một số đồ chơi, với cậu, thật sự quá cay đôi mắt.

Tuy rằng cơ thể cậu kỳ dị, nhưng cậu thật sự không phải người đồng tính.

“Tôi làm xong nhiệm vụ có thể trở về không?” Cậu nắm chặt chăn trên người, bất đắc dĩ nói.

Kiếp trước Tống Chu là một cô nhi, cậu từng có em gái nhưng đã bị xe tông chết, công việc là vẽ tranh trên mạng.

Cậu cũng từng thử các công việc khác, nhưng tính cách của cậu luôn mềm mỏng, tướng mạo lại thanh tú, thành ra cấp trên thường xuyên động tay động chân với cậu, khiến cậu thật sự không thể làm việc tại công ty lâu dài, hơn nữa cậu đã từng vẽ tranh, vì thế liền mua bút giấy, chuyên tâm học tập hơn một năm mới bắt đầu lục tục kiếm tiền.

Ban đầu không kiếm được nhiều lắm, nhưng cứ dần dà về sau cậu càng ngày càng vẽ tốt, cũng kiếm được không ít tiền, dự định ban đầu là mua một căn nhà nhỏ.

Nhưng không ngờ, đột ngột chết, tiền cũng chưa tiêu hết.

“Tít — Kiếp trước ký chủ đã tử vong, nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ được ở lại thế giới tiếp tục tồn tại.” Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống lại vang lên lần nữa.

Tống Chu rũ mi xuống, trở mình, cậu lẩm bẩm: “Được rồi.”

“Tít — Đề nghị ký chủ lập tức đến địa điểm chỉ định, nhân vật mục tiêu sắp xuất hiện.”

Tống Chu nghe vậy thì thở dài, cậu đứng dậy, lục tủ quần áo chứa đa số bộ chưa xé nhãn, đều quá hở hang, chỉ có trong hai chiếc sơ mi trắng và quần jean trong góc là mặc được.

Vì thế, cậu liền vội vàng mặc quần áo vào, sau đó chải chuốt ký ức trong đầu.

Nguyên thân cũng tên là Tống Chu, cha mẹ cậu ta đã qua đầu cách đây không lâu, để lại một khoản tiền lớn, vốn dĩ cậu ta là gay nhưng khi cha mẹ còn sống thì không dám lộ ra, đến khi cha mẹ đi rồi, cậu ta liền bắt đầu chậm rãi hướng đến vòng tròn đó.

Quần áo này do cậu ta mua vào hai ngày trước, dự định đêm nay đến quán bar gay tìm chút kí©h thí©ɧ.

Cậu vội vàng lái xe đến con hẻm hẻo lánh mà hệ thống chỉ định, đến khi cậu xuống xe đi vào bên trong, dọc theo đường đi cả trai lẫn gái ăn mặc hở hang, trên tay cầm điếu thuốc, thần sắc quyến rũ, có người còn trực tiếp duỗi tay kéo cậu, làm cậu sợ đến mức hất người đó ra.

Mãi đến khi cậu đến trước một thiếu niên nhỏ tuổi với vóc dáng gầy gò, hệ thống lại lên tiếng nhắc nhở.

Tống Chu cẩn thận nhìn thân hình cậu trai, đồ hắn mặc trên người rách rưới còn có dấu chân trên đó, trên mặt còn có máu đông, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại rất lạnh.

Hắn cũng nhìn Tống Chu, sau đó khóe miệng cong lên một tia trào phúng, nhàn nhạt nói: “Coi trọng tôi à?”