“Hả?”
“Cái gì thế này?”
Trên gương mặt của mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hoảng.
Không biết từ lúc nào lại xuất hiện những con quái vật lẫn trong đám người đông đúc, đôi cánh như loài côn trùng, hai mắt đen không một chút sinh khí.
“Mau gọi thợ săn tới!”
Gương mặt của tôi trở nên tái đi, vốn tưởng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, không ngờ tấn công khủng bố từ nhóm thợ săn nguyền rủa đã thật sự diễn ra.
Tôi đã quá xem nhẹ sự liều lĩnh của nhóm người Thị Ngọc Hương.
Bọn họ lại dám chọn địa bàn của Nữ Hoàng Tinh Linh lừng danh để ra tay, có phải cảm thấy bản thân sống đủ lâu rồi hay không?
Trông phút chốc, nhiều luồng ánh sáng như sợi kim tuyến vàng kim từ tán cây tinh linh đáp xuống, dễ dàng ngăn chặn đợt tập kích của đám quái vật.
Vẻ mặt của tôi kinh ngạc không thôi, thì ra lời khẳng định trên tivi không phải lời nói suông, dù Ngoại Tập có lần thứ hai xuất hiện thì trong phạm vi của Cây Tinh Linh có thể xử lý mọi chuyện một cách hoàn hảo.
“Mọi người hãy bình tĩnh.”
“Không được phép xô đẩy lẫn nhau.”
Rất nhiều nhân viên phụ trách xung quanh trung tâm cây tinh linh xuất hiện và ổn định lại cục diện, cũng có các thợ săn đến để tiêu diệt đám quái vật côn trùng.
“Là người của Bang hội Tinh Linh.” không ít người khi nhìn thấy bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, cũng âm thầm cảm thán sức mạnh thần kỳ của khu vực này.
Mọi chuyện được xử lý rất dễ dàng, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ lần hành động của nhóm người Đạt Thái.
Liệu đây có phải là đánh lạc hướng hay không?
“Thợ săn của hội Tinh Linh xuất hiện rồi thì không cần lo nữa.” một giọng nói kích động vang lên, xem ra những người ở đây phần lớn đều hâm mộ bang hội này chẳng khác nào một thần tượng.
Mày tôi khẽ nhíu lại, suy nghĩ tới kiến trúc xung quanh khu vực một chút, quyết định nhắn tin nhắc nhở Hướng Dương và Hoắc Thế một phen.
Nếu dựa vào phong cách làm việc cũ, hiển nhiên đám người này sẽ chọn đường sông hoặc xe buýt để đào tẩu.
“Chúng ta về nhà sớm ha, chỗ này bây giờ nguy hiểm quá.” tôi nghiêng đầu nói chuyện Nguyệt Cát, cố gắng di chuyển khỏi đám đông xung quanh.
“Vâng ạ.” Nguyệt Cát co rúm ôm lấy tôi, cơ thể hơi run rẩy không thể che dấu được sự sợ hãi.
Tôi cùng con trai rời xa khỏi nơi hỗn loạn, đi bộ tới khu giữ xe máy.
Biết ngay mà, nơi này đã kẹt cứng không thể nhúc nhích.
Có vẻ như sự khủng bố ban nãy không có uy hϊếp quá lớn, mọi người đều tiếc rẻ tài sản cá nhân của mình nên mới đi lấy lại phương tiện giao thông như vậy.
Nguyệt Cát ngồi trên cổ tôi nhỏ giọng nói “Ba ơi, con đói quá, mình đi ăn trước được không?”
Tôi nhìn quanh một vòng, cảm thấy trận náo động này cũng không quá lớn. Nhưng đề phòng bất trắc, tôi quyết định đi bộ thêm một đoạn để tìm quán ăn, tiện thể tìm luôn khách sạn để nghỉ ngơi qua đêm, khi nào cho Nguyệt Cát ăn uống ngủ nghỉ xong thì trở về chỗ này xem xét tình hình cũng không muộn.
Khách sạn nơi trung tâm thành phố rất mắc, nhưng tôi chỉ có thể cắn răng trả tiền mà thôi.
Bước vào đại sảnh khách sạn, Nguyệt Cát đột nhiên nắm lấy vạt áo của tôi.
“???” tôi quay sang nhìn con đầy vẻ khó hiểu “Sao vậy con?”
“Ba… ba ba… nơi này hơi kỳ lạ…” Nguyệt Cát toàn thân run rẩy, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa hoảng hốt.
Tôi nhìn quanh một vòng, sảnh chính vẫn rất đông người, hoàn toàn không có chút dị thường nào xảy ra, nhưng tôi sẽ không ngó lơ trực giác của Nguyệt Cát.
“Vậy cha con mình tìm nơi khác nhỉ? Trong thành phố còn rất nhiều chỗ khác.” tôi quay đầu bước tới cửa ra vào. Không như sự bất an trong lòng, lối ra không có bất kỳ cản trở nào.
Phù…
Chuyện này lại làm bản thân nhớ tới chuyện cũ, khó chịu thật…
Sự cảnh giác cao độ của bản thân đã tới đỉnh điểm, sau khi đi bộ một đoạn dài, tôi rốt cuộc cũng bắt được xe taxi để trở lại nơi ở mới.
Bây giờ đã ba giờ sáng, truyền hình trực tiếp countdown ắt hẳn cũng đã kết thúc, nhưng tôi vẫn mở tivi lên xem có tin tức gì mới không.
“Vào lúc 12 giờ đêm 31/12 đã xảy ra một đợt quái vật tấn công quy mô nhỏ xung quanh khu vực cây tinh linh khổng lồ, Bang hội Tinh Linh đang cùng với Hiệp hội Thợ săn Quốc gia điều tra, phát hiện có dấu vết của nhóm thợ săn nguyền rủa…”
Lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, tôi lấy trong túi quần chiếc điện thoại và nhìn chằm chằm vào nó, đang suy nghĩ xem có nên gọi cho Hướng Dương hay không.
Chợt.
Hướng Dương lại gọi đến điện thoại của tôi.
“!!!”
Trái tim của tôi lập tức đập thình thịch vì lo lắng và bất an, tôi vội vàng bắt máy để nhận được âm thanh từ đầu dây bên kia.
“Alo, con có sao không Hướng Dương? Ba đang định gọi điện cho con?”
Bên phía Hướng Dương là một khoảng trầm lặng tới nghẹt thở, giọng nói của con bé vang lên mang theo sự đè nén ngột ngạt.
“Bọn chúng đã cướp mất tâm hạch của cây tinh linh, ba Thế vì ngăn chặn bọn chúng mà bị thương nặng phải nhập viện rồi.”