Chương 1: Chuyện tình của một nhà văn.

Tôi không loại người thích đọc tiểu thuyết, nhưng tôi đã theo dõi một tác phẩm suốt quãng thời gian dài.

‘Thăng Cấp Ở Trò Chơi Sinh Tồn.’

Người bạn Lâm Như của tôi đã dùng bút danh LittleBunny098 để đăng tải tác phẩm lên trang web. Bởi vì Lâm Như có thói quen viết nhiều tiểu thuyết cùng một lúc nên những tiểu thuyết đó mãi vẫn chưa hoàn thành.

Tôi nhớ đến lần đầu tiên Lâm Như tiết lộ tiểu thuyết đó với bản thân.

“Tớ đã dùng tên của cậu cho một nhân vật trong tiểu thuyết đó.” Lâm Như tiết lộ bí mật với tôi như vậy.

Tôi đã trở nên tò mò về nhân vật có tên giống tôi, và cũng tò mò về chuyện Lâm Như viết tiểu thuyết ra sao.

Lâm Như là người tôi thầm mến suốt ba năm học cấp ba.

Mãi tới khi học đại học, lúc tôi không còn gặp mặt và tiếp xúc nhiều với Lâm Như nữa thì mới nhận ra tình cảm của bản thân.

Vì biết rằng Lâm Như rất thích chơi game, nên tôi đã tạo tài khoản để có thể chơi chung với cô ấy.

Tính cách của Lâm Như ở trên game còn lạc quan và năng động hơn cả ngoài đời, trái tim tôi cứ như vậy chìm đắm vào mối tình này, trong tâm trí của tôi đã vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp giữa tôi và Lâm Như.

Vào một ngày nọ, tôi đã lấy hết can đảm để tỏ tình với Lâm Như, nhưng câu trả lời của cô ấy khiến tôi vô cùng sững sờ.

“Tớ không nghĩ cậu lại thích mình, nhưng tớ chỉ coi cậu là bạn thôi.”

Tôi bị gắn vào Friendzone sao?

Trong lòng tôi vừa hụt hẫng vừa không cam tâm, tôi có thể khẳng định rằng bản thân không hề ảo tưởng, từ thái độ tới cách cư xử của Lâm Như đều thể hiện một chút tình cảm mờ ám với tôi.

Khi đăng nhập tài khoản game, tôi nhìn thấy Lâm Như online liền nhắn tin hỏi lại.

[Cậu cũng chưa từng hẹn hò với ai cơ mà? Nếu có cảm tình thì chúng ta vẫn có thể quen nhau được mà.] tôi không từ bỏ hy vọng.

[Đông Lam… tớ có lý do riêng.] Lâm Như mỉm cười vừa bất đắc dĩ vừa buồn bã [Nếu như… cậu không khiến tôi thất vọng vì chuyện hồi cấp ba, tôi đã thật sự thích cậu.]

[Chuyện hồi cấp ba? Lúc đó tớ đã làm gì sai sao?]

[Nếu cậu muốn biết lý do thì tớ sẽ nói, chỉ mong cậu không ghét tớ thôi.]

...

Thì ra, đó là lý do của Lâm Như.

Hồi cấp ba, lúc còn đang chơi chung với Lâm Như, tôi đã hẹn hò với người nữ sinh khác lớp dưới sự giới thiệu của thằng bạn thân. Lúc đó tôi khá tò mò về tình cảm nam nữ nên đã đồng ý, tôi không ngờ rằng lúc đó Lâm Như đã thất vọng và hụt hẫng tới cỡ nào.

Cô ấy kể rằng chuyện tình cảm của cô ấy chưa từng thuận lợi.

Lần đầu tiên Lâm Như bị một đàn anh đùa giỡn, cô chưa từng gặp qua đàn anh đó lần nào lại nhận được lời ngỏ ý hẹn hò, trong khi đằng sau lưng đàn anh đó là nhóm bạn bè đang cười đùa thích thú. Dù có ngu ngốc cỡ nào thì Lâm Như cũng biết được bản thân đang bị trêu chọc.

Lâm Như đã mạnh dạn kể lại rằng lúc đó cô chỉ mới học lớp 6, sau trận đùa giỡn đó thì cô cảm thấy vô cùng xấu hổ và khó chịu khi nhìn thấy gương mặt của đàn anh đó.

Lần thứ hai Lâm Như đã thầm mến một bạn học cùng lớp, một nam sinh nhiệt tình và hoà đồng, được mọi người yêu mến, và còn được một nữ sinh công khai theo đuổi. Một bạn nữ chuyển trường tới, Lâm Như là người đầu tiên chơi thân với cô bạn mới chuyển trường đó. Nhưng cô bạn mới chuyển trường này rất dễ gần và thân thiện, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều bạn bè và bỏ mặc Lâm Như. Tới cuối cùng, nam sinh Lâm Như thầm mến và cô bạn mới chuyển trường đã hẹn hò.

Mối tình đầu của Lâm Như cứ như vậy tan vỡ.

Lần thứ ba thì chẳng khác gì lần đầu, Lâm Như cực kỳ bực bội. Đó là việc một nam sinh tỏ tình thất bại với một nữ sinh cùng lớp, sau khi thất bại liền quay sang tỏ tình với Lâm Như.

Lúc đó Lâm Như nghiến răng nghiến lợi mà từ chối, bộ hắn ta coi cô là đứa con gái dễ dãi tầm thường xấu xí nên mới làm vậy sao? Lúc đó thật sự tức chết đi được.

Khi đi học cấp ba, Lâm Như đã gặp tôi.

Lâm Như nói rằng rất thích nói chuyện với tôi, lúc đầu cũng chỉ cảm thấy thoải mái và vui vẻ vì coi tôi là "khuê mật", nhưng sau đó Lâm Như dần dần rung động. Đột nhiên tôi hẹn hò với một nữ sinh khác khiến Lâm Như hoàn toàn chán nản, chẳng còn muốn để tâm vào chuyện yêu đương.

Cô ấy hoàn toàn tập trung vào chuyện viết lách của bản thân.

Cô ấy nói rằng, khiến cho mấy nhân vật đau khổ vì tình yêu khiến cô ấy thoả mãn.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, con đường tình duyên của Lâm Như vô cùng lận đận.

Lâm Như đã chơi một tựa game phưu lưu và kết bạn, cô gặp một người chơi và trở nên thân thiết với người đó. Khi biết người đó có bạn gái ở ngoài đời, trái tim của Lâm Như giật thót lên. Cô có chút hụt hẫng, phiền lòng nhưng ngay từ đầu cũng không kỳ vọng gì nhiều vì người chơi đó ở nước ngoài. Cô bạn gái đó đã ghen tị với Lâm Như, giận dỗi bạn trai mình, nhưng người chơi đó không hề bớt thời gian chơi chung với Lâm Như hay an ủi bạn gái. Điều đó khiến Lâm Như sững sờ, xấu hổ và mất mặt khi cảm thấy bản thân giống như kẻ thứ ba phá hoại hạnh phục của người khác. Sau đó, Lâm Như quyết định chặn người chơi đó, mặc dù cô đã rất tiếc nuối.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, nên Lâm Như không muốn dính dáng tới chuyện yêu đương nữa. Hoặc ít nhất không muốn đồng ý lời tỏ tình muộn màng của tôi.

Vậy tôi đã tự bỏ lỡ cơ hội của mình sao?

Khi đọc tin nhắn của Lâm Như, tôi không biết nên xin lỗi hay an ủi cô ấy.

Có lẽ đây là lý do khiến cho những bộ tiểu thuyết tình cảm của Lâm Như đều có kết thúc đau buồn sao?

Nếu như tác giả không hạnh phúc, các nhân vật cô ấy tạo ra cũng đừng hòng được yên bình.

Tôi thở dài khi nhớ lại những hồi ức về thời cấp ba.

Bóng dáng Lâm Như luôn tập trung bấm điện thoại, viết ra từng câu chữ thành hình một bộ tiểu thuyết mạng.

Lâm Như cũng hơi ác thật, lấy tên của tôi gắn vào một nhân vật phản diện, đã vậy kết cục còn cực kỳ bi thảm.

Và khi đọc tới kết thúc của bộ tiểu thuyết "Thăng Cấp Ở Trò Chơi Sinh Tồn", tôi đã xuyên không.

Không hề có dấu hiệu báo trước.

Không hề có tai nạn hay lời nhắc nhở.

Trước khi bản thân kịp nhận ra, tôi đã xuyên không.

Khoan đã, không đúng, nói chính xác hơn là đầu thai.

Một sinh linh vừa mới chào đời, từ trong bụng mẹ và còn nguyên vẹn như một trang giấy trắng.

Đông Lam.