Chương 9: Nguồn Gốc Của Con Người

Phượng Biệt Vân vừa tỉnh lại liền thấy khung đen phơi trước mắt.

【 Khung đen 】: cùng Mục Hoài Tín phát sinh quan hệ da thịt.

Phượng Biệt Vân nhảy qua kịch bản cưỡng ép có thân thể Mục Hoài Tín, hiện tại khung đen nhắc nhở cô phải bù lại, cô suy tư ý tứ bốn chữ này, da thịt thân thiết không có nghĩa là muốn lăn ga giường, kéo tay nhỏ bé cũng coi như là thân nhân da thịt.

Mấy tháng nay, thân thể được nuôi còn yếu đuối hơn hoa, chỉ cần ngủ trên một chiếc chiếu rơm cũng có thể khiến thắt lưng cô đau nhức, khó chịu như bị xe trượt qua, cô động đến tứ chi đau nhức, còn có thể nghe được tiếng cọ xát khớp xương, sau khi cô bình tĩnh lại, ôm lấy Mục Hoài Tín hưng phấn nói: "Cầm vào, ta muốn cùng ca ca ăn!"

Tiểu Hà nhìn thấy cử chỉ thân thiện như vậy, đỏ mặt, cô cúi đầu không dám nhìn, vượt qua cánh cửa đi vào phòng, cúi đầu chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.

Mục Hoài Tín giải thích sau đó chỉ coi Phượng Biệt Vân là một đứa nhỏ, hắn đẩy Phượng Biệt Vân vài cái: "Tiểu thư như vậy không hợp lễ nghĩa."

"Ca ca muốn gọi tiểu Phượng nhi ta, bằng không ta không nghe!" Phượng Biệt Vân cọ vài cái vào lòng hắn, trên người hắn có một cỗ thư mặc hương nhạt nhẽo rất dễ ngửi: "Thật dễ ngửi."

Mục Hoài Tín bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Tiểu Phượng Nhi."

Phượng Biệt Vân muốn biểu diễn một nụ cười ngây thơ sáng lạn cho Mục Hoài Tín, vừa ngẩng đầu đã bị ý cười nhợt nhạt của hắn trấn trụ, vì sao Mục Hoài Tín này làm cho người ta cảm thấy có chút...

Hiền lành.

Phượng Biệt Vân lập tức phản ánh lại, đây là bị đàn áp, cô đường đường là nữ phụ ác độc làm sao có thể bị một thư sinh văn nhược đàn áp.

Ngay lập tức cô bước xuống kéo áo choàng của Mục Hoài Tín xuống, giống như con chuồn chuồn nước hôn lên má hắn: "Ca ca đối với tiểu Phượng Nhi thật tốt."

Mục Hoài Tín lập tức thay đổi sắc mặt, hắn giống như bị điện giật lui về phía sau một bước dài, vuốt ve hai má đỏ bừng của mình, thanh tuyến ôn nhu mang theo tức giận khó có được: "Tiểu thư!"

"Ca ca nếu còn đợi nữa cơm sẽ lạnh, đang nói một câu Tiểu Phượng nhi liền hôn ngươi một cái nha." Phượng Biệt Vân không quan tâm đến sự tức giận của Hoài Tín, hiện tại cô đói bụng, lôi kéo tay thon dài của hắn bắt lên cơm, trong lúc đó còn lén lút vài cái, chọc cho Mục Hoài Tín tức giận không dám nói, mặt tuấn khí đỏ thành gan heo.

Hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn là không đúng: "Tiểu......."

Phượng Biệt Vân giống như một nữ lưu manh lại hôn hắn một cái.

Mục Hoài Tín không dám nói chuyện, ngồi trước bàn ăn vừa tức vừa xấu hổ, ngay cả hạt cơm cũng không ăn được, bị tức no.

Khung đen biến mất, xem ra là hoàn thành toàn bộ cốt truyện.

Đừng nói, khi dễ thiếu nam còn rất thú vị, cô sám hối mấy giây suy nghĩ dơ bẩn, lại thuyết phục mình đây là "thế giới tiểu thuyết", giống như khung cảnh đang thay đổi trong rạp chiếu vậy, kết thúc vở kịch này, cô vẫn là "Phượng Biệt Vân".

Phượng Biệt Vân gắp món cá chua ngọt yêu thích của mình cho Mục Hoài Tín, trong mắt tràn đầy giảo hoạt: "Ca ca cần ăn nhiều một chút, nhìn ca ca trong thật gầy đi, tiểu Phượng Nhi sẽ đau lòng."

Không di chuyển đũa.

Phượng Biệt Vân uy hϊếp nói: "Không ăn thì ta hôn ngươi nha."

Mục Hoài Tín khuất phục da^ʍ uy, miễn cưỡng cầm đũa ăn vài miếng, lại bị Phượng Biệt Vân ép buộc ăn rất nhiều thứ.

Đại Yến nữ tử mười tuổi là có thể lập gia đình, nam tử thì mười lăm tuổi thành thân, ở trong mắt Phượng Biệt Vân đều là hài tử, điểm mấu chốt đạo đức của cô thật sự không thể dễ dàng tha thứ cho mình đối với Lý Huyền Trinh làm ra khıêυ khí©h, ngược lại Mục Hoài Tín cô có thể trêu chọc hành vân lưu thủy, không chút do dự.

Phượng Biệt Vân cắn đũa nhìn thiếu niên quay lưng lại với bọn họ ở cửa, chờ vài năm đi, trước tiên nuôi lớn hắn rồi nói sau, dù sao nam chính hủy diệt Phượng gia là chuyện lúc hắn hai mươi tuổi, hắn hiện tại cũng mới mười lăm tuổi, muốn trêu chọc tối thiểu cũng phải đợi đến mười tám.

Cô tự hỏi, nếu bỏ qua âm mưu của nguyên chủ đối với Lý Huyền Trinh ban đầu thì cốt truyện sẽ như thế nào?

Ba.

Cô sợ hãi bởi âm thanh của đũa va vào bàn và ngừng suy nghĩ.

Một bữa cơm Mục Hoài Tín ăn liên tục, đầu óc suy nghĩ ngàn hồi trăm chuyển, tràn đầy "Một cô nương chưa lấy chồng làm sao có thể làm những thứ loạn thất bát lần này", cuối cùng hắn không ăn, trực tiếp đem đũa đặt xuống bàn, kéo Phượng Biệt Vân đi về phía thư phòng.

Phượng Biệt Vân: ???

Tại sao cô ấy ngồi trước một cuốn sách? Vì sao Mục Hoài Tín lại cầm thước? Tại sao anh ta lại tự cấp cho mình một cuốn sách?

Cô nhìn vào cuốn sách "Lễ nghĩa liêm sỉ" trước mặt.

Ah, cái này ý là… nói cô không biết lễ nghĩa

Ánh mắt Mục Hoài Tín hơi rũ xuống, mang theo vài phần ý tứ đáng thương, mặc dù tức giận cũng làm cho người ta không cảm giác được tức giận của hắn, ngược lại cảm thấy có vài phần thú vị.

Hắn lúc này cầm thước giới nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Tiểu thư tuổi còn nhỏ không biết mấy thứ này, Mục mỗ không đành lòng để tiểu thư đi lạc lối, cho nên từ sau này Mục mỗ tự mình đem những thứ này trao cho tiểu thư."

Phượng Biệt Vân: ???

Tại sao cô ấy bị buộc phải đọc sách? Vì sao Mục Hoài Tín ra bài tập về nhà cho cô ấy? Còn nói chưa hoàn thành bài tập về nhà phải đánh vào lòng bàn tay?

Mục Hoài Tín thấy Phượng Biệt Vân viết chữ giống chó sủa, hắn tự tay viết mấy chữ đơn giản để cô về nhà viết, Phượng Biệt Vân không vui, liền đem đống chữ đó đẩy trở về, thanh âm của cô mang theo hờn dỗi, âm cuối kéo dài lại dính, quấy nhiễu đến người không khỏi chịu thua: "Ca ca, tiểu Phượng Nhi không muốn viết, sau này gả cho ngươi, thư từ đều do ca ca viết là được rồi, có được hay không?"

Không cần phải thương lượng.

Giới thước gõ vài cái trong tay Mục Hoài Tín: "Tiểu thư đã nói nguyện ý vì Mục mỗ trở thành một cô nương tốt "tri thư đạt lễ".

(知书达礼 - tri thư đạt lễ: có nghĩa là con gái nhà tử tế, học rộng và cư xử đúng lễ nghi)

Phượng Biệt Vân kêu lên một tiếng hận thù, lại bị lời nói của chính mình chặn lại.

Cô nhíu mày, cắn môi dưới, giơ lên "Lễ nghĩa liêm sỉ" nói: "Nhưng ta không muốn đọc cái này, ta lại không thi khoa cử."

Không cần phải thương lượng.

"Tiểu thư mặc dù ngài không thi khoa cử, cũng phải học quy củ "làm người", lễ nghĩa liêm sỉ là căn bản làm người." Mục Hoài Tín thanh âm ôn nhu lại làm cho người ta khó có thể phản kháng: "Qua một thời gian Mục mỗ thay ngài tìm một quyển nữ giới."

Phượng Biệt Vân: ???

Kết quả là, cô cầm lễ nghĩa liêm sỉ cùng Mục Hoài Tín về nhà, còn mang theo một thân chua xót, đều trách Mục Hoài Tín phá trò vui của cô.

Sau khi về nhà, cô ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, toàn thân ấm áp, ngáp dài duỗi thắt lưng, thoáng nhìn thấy cuốn vở luyện viết cùng ‘lễ nghĩa liêm sỉ’ trên bàn chỉ cảm thấy đau đầu, cô tùy ý lật vài trang, ước chừng có hơn mười trang, phần này sợ là người mới bắt đầu chăm chỉ chịu khổ mới có thể hoàn thành trong một đêm, Mục Hoài Tín quá để ý đến mình.

Bất quá chữ của hắn thật đẹp mắt, tùy tiện chỉ cần một cái khung hình là có thể bày ở nhà làm tác phẩm nghệ thuật.

Cô mới viết mấy chữ, khi buồn ngủ, cố gắng chống đỡ đến mức viết xong một mặt, thấy Lý Huyền Trinh bên cạnh, cô hưng trí nghênh ngang chiêu chiêu, tựa như lúc trước dạy Đại Đầu bắt tay: "Nào, ta dạy ngươi biết chữ."

Nguyên hiện, Lý Huyền Trinh đến mười bảy mới bắt đầu biết chữ, thiên tư thông minh chỉ dùng một tháng đã học được toàn bộ chữ, chỉ trong tháng liền có thể viết ra văn chương lưu truyền thiên cổ.

Lý Huyền Trinh đến gần, Phượng Biệt Vân lật bài viết, nhanh chóng nói qua từng chữ, dứt lời, cô vung chữ trong cuốn vở luyện viết: "Nhớ kỹ chưa?"

Lý Huyền Trinh gật đầu.

Cô chỉ một chữ hỏi: "Đây là cái gì?"

"Gâu."

Phượng Biệt Vân: “…”

Cô giật giật khóe miệng: "Nói tiếng người!”

"Phượng."

Cô lại tùy ý chỉ vài chữ, hắn đều có thể chuẩn xác nói ra, không hổ danh là nhân vật chính của văn nam tần, mang theo hào quang nghịch thiên, cô cười đến thoải mái: "Được rồi, cuốn vở luyện viết này cho ngươi, mỗi lần viết một chữ còn phải tạo ra một từ."