Chương 6: Lôi Kéo

Hai mắt cô đỏ bừng phiếm lệ, ôm eo Mục Hoài Tín: "Ta biết ca ca chán ghét ta, chỉ cần ca ca nguyện ý cưới ta, ta cái gì cũng thay đổi, ta cũng có thể trở nên tốt đẹp như các cô gái khác, chỉ cần ca ca nguyện ý cưới ta."

Nguyên chủ yêu Mục Hoài Tín sâu sắc, sau khi bị hắn cự tuyệt, cá tính trở nên tồi tệ hơn, bắt đầu coi thường sinh mệnh, lạm sát vô tội.

Mà Mục Hoài Tín khi biết được mẫu thân chết, tính tình đại biến, trở nên trầm mặc nội liễm, bắt đầu nịnh nọt nguyên chủ, bách y bách thuận, đem mình ngụy trang thành "người yêu" của cô, giống như một con thú ngủ gật, tùy thời chờ đợi cơ hội phản sát.

Khi nguyên chủ phát hiện Mục Hoài Tín thay đổi, không phải là thư sinh trước kia cô thích, không cam lòng tịch mịch, nên đã cùng một tên tên là Lê Viên Hí qua lại.

Mục Hoài Tín bàng hoàng bị điện giật, lập tức đẩy cô ra, sợ hãi quỳ trên mặt đất, thanh âm run rẩy cuối ngữ còn mang theo chút âm thanh rách nát: "Tiểu thư! Mục mỗ không xứng với ngài!"

Phượng Biệt Vân cũng quỳ xuống đất theo, giống như trân bảo nâng mặt hắn: "Xứng đáng! Ca ca là người tốt nhất thế gian, mặc dù không xứng, ta cũng sẽ làm cho ngươi trở thành người tốt nhất, ca ca không phải một lòng muốn thi lấy công danh sao? Nếu ngươi đáp ứng ta, ta sẽ thuyết phục phụ thân ủng hộ ngươi." Giọng điệu của cô vội vàng:

"Ta có thể chờ ngươi, đến lúc đó ngươi mặc đại hồng y trạng nguyên lang đến cưới ta được không?"

Mục Hoài Tín cúi đầu, trán kề sát mặt đất: "Tiểu thư, xin tự trọng."

Phượng Biệt Vân chưa từ bỏ ý định, cô biết Mục Hoài Tín thích sách, nhất là cô bản: "Chỉ cần ca ca nguyện ý, ta có thể bỏ hàng nghìn kim tiền ra mua sách cho ngươi!”

Mục Hoài Tín không trả lời.

Cô nói: "Tôi có thể tìm một bác sĩ để chữa bệnh phổi của mẹ người với các loại thuốc tốt nhất."

Hình phạt chưa hạ xuống, đại biểu cho cốt truyện vẫn đi đúng hướng.

Cốt truyện nhìn chung vẫn diễn ra, chỉ cần để Mục Hoài Tín đồng ý cưới mình, thì cốt truyện sẽ hoàn thành, vì vậy cô ấy quyết định áp dụng chính sách đồng cảm.

Mục Hoài Tín kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mày xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói chỉ cần ngươi nguyện ý...".

Hắn bất chấp nam nữ, kích động nắm lấy bả vai cô: "Mẹ ta làm sao vậy!"

Hắn bị nhốt ở đây, mà mẫu thân làm con tin ở trong tay Phượng Biệt Vân, vì để cho cuộc sống của mẫu thân trôi qua thuận lợi, không dám ngỗ nghịch với Phượng Biệt Vân, chỉ có thể cúi đầu thuận mắt làm đồ chơi.

Phượng Biệt Vân vươn tay nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của hắn, cùng mười ngón tay hắn siết chặt, si mê đặt một nụ hôn lên mu bàn tay hắn, tay kia chải tóc vụn của hắn đến bên tai, cô cười rất giảo hoạt: "Mẹ ngươi bị bệnh lao phổi, nếu không có thuốc chữa bệnh, mệnh chắc không còn dài, ngươi cũng biết người bình thường bị bệnh lao phổi, trên cơ bản chỉ có một con đường chết, nhưng ta là Phượng tiểu thư, tiền tài nhà ta chất đầy như núi, thiên kim một lượng thuốc cứu mạng cho ta bất quá là thuận tay."

Phượng Biệt Vân thở dài một hơi, nói đến lời này không chút chột dạ: "Vốn không muốn làm tuyệt như vậy, sợ ngươi đem ta trở thành người xấu bỏ đá xuống giếng." Cô có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, cười đến cong thành trăng lưỡi liềm: "Nếu ngươi không đáp ứng, mẹ ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ca ca câu trả lời của ngươi thì gì?”

Mục Hoài Tín thống khổ nhắm hai mắt lại suy nghĩ thật lâu, hít sâu một hơi khí lạnh: "Tiểu thư, Mục mỗ đáp ứng."

"Cứ như vậy không tình nguyện?" Phượng Biệt Vân thấy hắn vừa bất đắc dĩ, lập tức thay đổi sắc mặt, gạt tay hắn ra, tức giận bước ra ngoài, hướng về phía một hàng hộ viện nói: "Đi vào đem những đồ ta cho hắn đều mang ra ngoài, về sau cũng không tới, đem lão bà bệnh sắp chết kia ném về cái viện rách nát này."

Cô ném một túi năm mươi lượng bạc cho một tên lính canh: "Coi như thưởng cho hắn, nói với hắn bổn tiểu thư không thèm hắn!"

Phượng Biệt Vân kéo sợi xích chó của Lý Huyền Trinh đi về nhà.

Vừa về nhà không lâu, lại nhìn thấy A Phúc, phía sau hắn đi theo một hàng tỳ nữ: "Tiểu thư lão nô thấy tỳ nữ ngài hiện tại không có hầu hạ, liền tự chủ trương thay ngài tìm mấy người cơ đồng, những thứ này có thể tiểu thư nhìn vừa mắt?"

Xét về ngoại hình, A Phúc mập mạp rất vui vẻ, vừa nhìn đã biết là người thành thật đôn hậu, thường xuyên tươi cười, nói chuyện khéo léo khiến người ta không mắc sai lầm.

Luận tâm tính, Cẩm Quan Phượng thị, là đại gian thương nổi danh, có thể làm quản gia phượng thị phỏng chừng cũng không phải loại thiện gì.

Luận phẩm hạnh, A Phúc là một quản gia tốt có tư cách, lòng trung thành cao, làm việc sạch sẽ, đối với nguyên chủ không tệ, đối với côg cũng rất tốt.

Phượng Biệt Vân trước đó giao cho A Phúc năm người, phỏng chừng đã "xử lý" thỏa đáng.

Tiểu tỳ nữ xếp hàng, Phượng Biệt Vân đi tới đi lui hai lần, đột nhiên khung đen nhảy ra.

【Khung đen】: Cấm tự ý thêm nhân vật ngoài cốt truyện.

Cô nói: "Những thứ này bộ dạng đều không đẹp, ta đều không thích, dù sao ta còn có hắn, liền để cho hắn thay thế Tiểu Hà."

Nói xong kéo xích của Lý Huyền Trinh trở lại phòng mình.

Lăn qua lăn lại cả ngày, cô đói bụng đau, bảo Lý Huyền Trinh đi xuống chuẩn bị đồ ăn, không đến một khắc, hắn xách hộp thức ăn trở lại trong phòng, cổ hắn vẫn mang theo vòng cổ vàng, giữa lúc đi lại sẽ phát ra tiếng ma sát kim loại rất nhỏ.

Đại Đầu lắc lắc đuôi, đặt đầu lên đầu gối của cô, hai mắt như nho lấy lòng nhìn cô, Phượng Biệt Vân cho nó một cái móng heo, Đại Đầu một ngụm cắn một hơi khói chạy ra ngoài.

Nghĩ đến nó hẳn là đi phòng bếp ăn cơm, trong phủ nuôi mười con ngao Tây Tạng trông coi cửa, nơi ăn cơm của ngao Tây Tạng ở hậu viện phòng bếp, sớm muộn gì cũng có một bữa, có sư phụ chuyên môn phụ trách.

Ngay cả khi có một bữa ăn chính, Đại Đầu vẫn yêu thích món ăn nhẹ khoái khẩu của nó.

Tiểu Bạch không biết từ lúc nào nhảy lên bàn, ăn đĩa cá trắng hấp của mình.

Cô vừa mới gắp một miếng thịt, nhớ tới Lý Huyền Trinh đi theo mình cả ngày, tựa hồ ngoại trừ chén thuốc kia, hình như từ tối hôm qua đã không ăn gì, môi anh bởi vì thiếu nước mà bong chóc.

Phượng Biệt Vân gắp một chén thức ăn, múc chén canh, đặt ở dưới bàn ăn, cô hảo tâm nói với Lý Huyền Trinh: "Nào, có thể ăn cơm!"

Lý Huyền Trinh cùng Phượng Biệt Vân chạy xuyên suốt ngày, ngoại trừ chén thuốc buổi sáng kia, chưa từng ăn qua bất cứ thứ gì, lại bởi vì sinh bệnh, cho nên thể lực tiêu hao đặc biệt nhanh, hiện giờ trong dạ dày đang nổi lên nước chua, trước kia hắn thường xuyên đói bụng, cho nên chút nước chua này không tính là gì.

Phượng Biệt Vân đại khái có thể đoán được trong xương cốt hắn "kiêu ngạo" đang bàn đạp, cũng không phải thật sự ép hắn ăn thức ăn cho chó, bất quá là để cho hắn học chó ăn cơm mà thôi.

Thấy hắn không ăn Phượng Biệt Vân cũng không ép buộc, hô to gọi Đại Đầu, sau một hồi thân ảnh màu đen vọt vào trong phòng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quét sạch hai chén thức ăn trên mặt đất, sau đó lại vọt trở về phòng bếp chờ cơm.

Cô ngồi trở lại trước bàn ăn tự ăn cơm, Tiểu Bạch ăn rất nhanh, hai cái liền ăn xong cá, miễn cưỡng để Phượng Biệt Vân vuốt vài cái, sau đó đi ra ngoài để có một khoảng thời gian vui vẻ.