Chương 1: Người Thực Vật

Phượng Biệt Vân là nghệ sĩ hạng 18 có rất nhiều anti-fan, chuyên diễn những vai diễn khó hoặc bị các diễn viên khác chê không thèm diễn, như mẹ kế, Tiểu Mọt, trà xanh tác tinh, bạch liên hoa, tóm tắt đơn giản chính là cái gọi là "nữ phụ độc ác".

Nguyên tắc Phượng Biệt Vân rất đơn giản, cô thích diễn xuất, chỉ cần cho cô kịch bản, ngay cả kẻ phản diện phạm tội thì cô cũng không từ chối.

Cô đang lật lại kịch bản của bộ phim mới, trước đây là một tiểu thuyết trực tuyến dành cho nam có tên "Vạn Cổ Nhất Đế", nhân vật chính của câu chuyện là Lý Huyền Trinh là thứ tử của Nhϊếp chính Vương Đại Nhạn Lý Định, mẹ ruột là Vi Phong Nguyệt, có xuất thân là kỹ nữ.

(Edit: Hiện tại nữ chính chưa xuyên nên mình sẽ để cách gọi là ‘cô’ nhé)

Lý Huyền Trinh từ nhỏ đã không được sủng ái, mười năm tuổi được Lý Định bán cho Cẩm Quan Phượng Thị Đại tiểu thư Phượng Biệt Vân làm "đồng dưỡng phu".

Phượng Biệt Vân cá tính kiêu ngạo ương ngạnh, thích giữ thể diện, trời sinh dâʍ ɭσạи, cực độ xem thường Lý Huyền Trinh, đem hắn nuôi như chó, sau đó coi đó là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© hầu hạ mình.

Lý Huyền Trinh nhẫn nhục nhiều năm, cuối cùng chỉ mong có cơ hội đánh trả, dựa vào tài trí hơn người từng chút một cướp đi gia sản Phượng thị.

Cuối cùng Lý Huyền Trinh gϊếŧ cả nhà Phượng thị, giải quyết hận thù trong lòng, từ đó bắt đầu con đường thù hận của hắn.

Phượng Biệt Vân xuất hiện đến đây dừng lại, cô đóng kịch bản lại hít sâu một hơi, cô tin tưởng "Phượng Biệt Vân" bên trong kịch bản này, khẳng định là tác giả cố ý viết như vậy.

Phượng Biệt Vân an ủi mình, đều trách kỹ cô diễn xuất của cô quá tốt, dẫn đến mỗi nữ phụ độc ác đều có một cái tên chung là "Phượng Biệt Vân", y hệt tên thật của cô.

Cô tìm trên mạng cuốn tiểu thuyết "Vạn Cổ Nhất Đế", mất năm ngày mới thấy cuối cùng xuất hiện khoảng 1 triệu chữ, cả bài viết gần 10 triệu chữ, lật xem sơ qua một chút, cuối cùng nam chính thành công chinh phục thế giới, đây là bài viết online kênh nam thường, điểm nổi bật hơn là tác giả miêu tả chi tiết tính cách của từng nhân vật rất tinh tế nên khi đọc bài sẽ có cảm giác "anh ấy là người thật".

Phượng Biệt Vân trượt di động, mở sổ ghi chép xem phân tích cô viết ra.

【 Phượng Biệt Vân 】

Phụ thân là đại gian thương ở Cẩm Quan thành, mấy năm trước bị thương đến nỗi không thể sinh con, chỉ có một nữ nhi, không muốn gặp nữ nhi, đem cô làm công cụ sinh sản bồi dưỡng người thừa kế đời sau, vì đề cao thân phận của mình liền thỏa thuận với Nhϊếp Chính Vương "mua" thứ tử của hắn.

Bởi vì năm xưa mất mẹ, phụ thân lại không thích cô, cho nên chưa từng có người dạy cô thiện ác là như thế nào, thế cho nên cô không ngừng phạm sai lầm lại không có người ngăn cản, cuối cùng dưỡng thành tính cách vặn vẹo ác liệt, ngang ngược kinh tởm.

Thiếu tình yêu từ khi còn nhỏ, vì vậy cô thường lưu luyến đàn ông, tìm kiếm hơi ấm từ những giao tiếp thể xác.

Trong tiềm thức cho rằng mình không có chỗ nào gọi là vô dụng, toàn thân chỉ có "huyết thống" cảm thấy kiêu ngạo, cho nên đối với "tạp chủng" không tinh khiết, rất là khinh thường, cho nên khi dễ nam chủ.

---

Phượng Biệt Vân một tay gõ màn hình điện thoại di động, tay kia cầm bút đỏ ghi chép lại kịch bản, Phượng Biệt Vân cảm thấy rất nhiều vai phụ đều rất thú vị, chính là nam chính quá bình thường một chút, tuy rằng đều có nam tần nam chính bình thường tiêu chuẩn: thân thế gập ghềnh, quan sát chính trực, thiện ác rõ ràng, chính nghĩa cảm giác bùng nổ, có được giấc mộng xa xôi khoe khoang, dung mạo cường giả, vô số diễm ngộ, hậu cung nhiều đến không nhớ được tên.

Cô cắn móng tay cái của mình, vẽ một vòng tròn màu đỏ ngẫu nhiên trên tên của "Lý Huyền Trinh", và lẩm bẩm một mình: "Luôn cảm thấy, nhân vật này hẳn sẽ không đơn giản như vậy."

Ngày hôm sau, cô cúi đầu đọc tiểu thuyết ở nhà ga chờ xe buýt, nhìn càng ngày càng mê mẩn, ý đồ rút tơ bóc kén từ trong chi tiết để tìm hiểu nam chính.

Phượng Biệt Vân cảm nhận được người bên cạnh đi về phía trước, cho rằng xe buýt tới, vì thế cô cũng đi theo phía trước, phía sau có tiếng hô liên tiếp vang lên, khi cô phục hồi tinh thần, cùng xe buýt chỉ có khoảng cách một cm.

Sự va chạm xảy ra trong nháy mắt.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô ngáp dài và vươn vai, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé bằng da thịt của mình có chút choáng váng, và thốt lên một tiếng kêu thảm thiết.

Phượng Biệt Vân hoảng sợ vuốt ve khuôn mặt mình quay lại và nhìn thấy "bản thân" trong gương, đây không phải bộ dáng khi còn bé của cô sao?

Trên người trang phục cổ trang lộng lẫy, tay nghề tinh xảo rườm rà, chất liệu vải mềm mịn, thoạt nhìn không rẻ chút nào.

Cô phỏng đoán một cách hợp lý rằng mình đang mơ.

Phượng Biệt Vân thử hồi tưởng lại cô đang làm gì trước khi đi ngủ, cảm giác tiếp xúc thân mật với xe buýt vẫn còn trong đầu cô, cô sợ tới mức run rẩy, có chút hoài nghi.

Cô đã chết à? Có phải vậy không?

Khẳng định cô đang nằm mơ, một lát nữa sẽ tỉnh lại, cô cũng muốn minhg nhanh chóng tỉnh lại, hôm nay còn phải đến trường quay tiếp tục quay cảnh Tiểu Mọt cướp người thân.

Xung quanh dường như là bối cảnh của một bộ phim cổ trang, cô bội phục sự chuyên nghiệp của mình, ngay cả mơ cũng có thể mơ thấy trường quay, cô gõ cửa gỗ, cánh cửa có mùi gỗ nhàn nhạt, cô lại cầm cây trâm trên bàn, cắn một cái, đội sản xuất đã kiếm được rất nhiều tiền nha.

Cô chạm vào tất cả đồ sứ trên tủ, và mỗi lần chạm vào đều có cảm giác như tiền bạc, giấc mơ này thật sự là hiện thực.

Có một tiểu tỳ nữ khoảng chừng mười tuổi rụt rè từ bên cạnh khung cửa lộ ra nửa cái đầu, cô nói: "Phượng tiểu thư, lão gia gọi tiểu thư đi qua."

Phượng Biệt Vân sửng sốt một chút, sau đó đem đồ sứ đắt tiền đặt trở lại giá, cô cười nói: "Biết rồi."

Tiểu tỳ nữ bị tính tình tốt này của cô bị dọa sợ, rụt về phía sau, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo, khuôn mặt bánh bao khóc nức nở, Phượng Biệt Vân nhéo khuôn mặt cô: "Thế nào? Bổn tiểu thư dọa ngươi?"

Tiểu tỳ nữ cắn môi dưới không ngừng lắc đầu.

Phượng Biệt Vân nhếch mép nhéo nhéo đôi má non nớt của cô, cảm giác mập mạp rất là không tệ: "Ngươi tên là gì?"

Tiểu tỳ nữ run rẩy chạy ra nức nở: "Tiểu... Thưa tiểu thư, tên tôi là Tiểu Hà."

Phượng Biệt Vân buông mặt bánh bao của cô ra: "Dẫn đường đi."

Tiểu Hà dụi dụi mắt, cố gắng nghẹn lại đống nước mắt chưa kịp rơi kia: "Vâng...."

Phượng Biệt Vân: “Cô sờ má mình, chẳng lẽ khuôn mặt này dọa đến mặt Bánh Bao?’

Không đúng nha, cô khi còn bé rất xinh đẹp, giống như một ngọc nhân.

Phượng Biệt Vân đi theo Tiểu Hà xuyên qua hành lang nhìn hòn non bộ tạo cảnh trong đình viện, mặt hồ lung linh huyền ảo, dưới đó là một đàn cá koi vàng ẩn hiện, tiếng nước gợn sóng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót líu lo, u tĩnh an bình, là một nơi tuyệt vời để nghỉ dưỡng.

Một người đàn ông trung niên thân hình như cây gậy trúc ngồi ở chính vị đại sảnh, phía sau có một tiểu nam hài đứng đợi, Phượng Biệt Vân nhìn nam nhân, lông mày hắn giơ lên, ánh mắt nhỏ, đuôi mắt vểnh lên trên, bởi vì gầy gò làm xương gò má hắn nhô ra, còn có cả đuôi tóc nhỏ, mười ngón tay gầy gò mang đầy nhẫn, cổ đeo dây chuyền phật châu cùng phật bài, nhìn cậu nhóc đó chính là một bộ dạng "tiểu nhân nhà giàu mới nổi".

Người đàn ông đó dùng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó giơ hai tay lên và hơi cong ngón tay để cho nam tử phía sau đứng về phía trước: "Hắn là thϊếp của Nhϊếp chính vương Lý Huyền Trinh, sau này chính là phu quân ngươi, chờ ngươi đủ tuổi sẽ tiến hành hôn lễ.”

Phượng Biệt Vân: ???

Đột nhiên không khí ngưng đọng, thế giới giống như bị ấn tạm dừng, Phượng Biệt Vân bị cảnh tượng quỷ dị này dọa sợ, cô vỗ vài cái vào Tiểu Hà bên cạnh, Tiểu Hà giống như tượng điêu khắc không hề nhúc nhích chút nào.

Một khung đen viền vàng treo lơ lửng trước mặt cô, dòng chữ màu trắng từ từ hiện ra.

"Bản thể của ngươi bị xe buýt va chạm, làm bị thương đến mức thân thể trở thành người thực vật, trước mắt đang nằm trên giường bệnh viện, mà linh hồn của ngươi thì tiến vào tiểu thuyết "Vạn Cổ Nhất Đế", ngươi cần duy trì sống trong thân thế "Phượng Biệt Vân" tiếp tục diễn tiếp, nếu không bản thể trong hiện thực sẽ tử vong."

(Edit: Đến đoạn này đã có thông báo nữ chính xuyên không nên mình sẽ đổi xưng hô là ‘nàng’ nhé, trong một vào trường hợp nhắc về hiện đại thì sẽ để là ‘cô’)

Cô cảm thấy có chút huyền huyễn, tự tát mình mấy cái, cô rốt cục tỉnh lại, ánh mắt có chút khô khốc, muốn nháy mắt lại không khống chế được thân thể của mình, cô cảm thấy toàn thân đều đau nhức, lại kêu không ra tiếng, linh hồn bàng hoàng bị giam cầm ở thân thể này, cô không cách nào vặn vẹo đồng tử chỉ có thể nhìn trần nhà trắng như tuyết, bên tai nghe được tiếng kêu của sinh mệnh duy trì và tiếng máy điện tim đồ kêu từng nhịp.

Bíp bíp bíp bíp.

Bác sĩ mặc áo choàng trắng cầm đèn pin chiếu vào mắt của Phượng Biệt Vân, cô cảm thấy mắt rất đau đớn, nhưng không thể phản ứng, bác sĩ thở dài: "Thành người thực vật rồi."

Cô nghe trợ lý Diêm Tây khóc rất nhiều.

Khi ý thức mờ mịt, cô dừng người, vuốt ngực thở dốc kịch liệt, cô lại trở lại phim cổ trang, cuối cùng cô cũng tin rằng đây không phải là một giấc mơ, cô nói với không khí: "Tôi phải diễn đến khi nào? Tôi còn có thể về nhà sao?"

Hắc Khung: "Chỉ cần diễn đến khi nam chủ gϊếŧ "Phượng Biệt Vân", hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ có thể trở về thế giới kia, mà chúng ta cũng sẽ chữa khỏi vết thương của ngươi, làm cho ngươi còn nguyên vẹn như lúc ban đầu."

Cô hỏi: "Nếu tôi ở đây 10 năm, tôi thực sự nằm ở thế giới hiện thực trong mười năm?"

Khung đen: "Không, chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho ngươi trở về ba ngày sau khi ngươi bị xe buýt đυ.ng phải."

Trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước, ít nhất cô không phải cả đời mắc kẹt ở nơi ma quái này, có thể về nhà chính là tin tức tốt nhất.

Cô hỏi: "Nhiệm vụ là gì?"

Khung đen: "Bảo vệ Phượng thị, còn có để nam chủ yêu cô."

Phượng Biệt Vân: ???

Giọng nói sắc bén của cô chất vấn: "Cái gì?" Chờ một chút, yêu tôi?"

Phượng Biệt Vân không dám tin, đây cơ hồ là nhiệm vụ không có khả năng, trừ phi đầu óc nam chủ bị cửa kẹp ngu rồi, nếu không hắn tuyệt đối không có khả năng yêu một "nữ phụ độc ác".

Khung đen không trả lời câu hỏi của cô.

Khung đen: " Tiếp tục câu chuyện sau mười giây. Vui lòng làm theo "hướng chung của cốt truyện" và "thiết kế nhân vật". Nếu vi phạm hai điều trên, cơ chế trừng phạt sẽ được kích hoạt."

Cô hốt hoảng hỏi: "Cơ chế trừng phạt là gì?"