Edit: Hiickan
Ngữ khí của người đần ông rất bình tĩnh nhưng lại có chút nguy hiểm, làm người khác dâng lên một nỗi sợ hãi.
Nguyễn Thanh nghe được giọng nói đấy, da đầu tê dại, trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Trời cao luôn không chiếu cố cậu, không ngờ lại gặp tình huống này
May mắn lúc đi cầu thang Nguyễn Thanh đã thả tóc xuống, trở thành bộ dáng âm trầm ban đầu.
Nhát gan lại sợ hãi tiếp xúc với người khác.
"Nói chuyện." Giọng nói Giang Tứ Niên lớn vài phần.
Nguyễn Thanh rũ mắt nhìn tay nắm cửa, tự hỏi nhanh chóng mở cửa đi vào lại nhanh chóng đóng cửa liệu có tính khả thi hay không?
Chỉ là...... Không có tính khả thi.
Bởi vì hành động đó có thể chọc giận Giang Tứ Niên gϊếŧ cậu nhưng rất nhỏ, nhưng điều đó có thể xảy ra.
Thấy Nguyễn Thanh trầm mặc không nói gì, Giang Tứ Niên không còn kiên nhẫn trực tiếp bắt lấy cánh tay Nguyễn Thanh, xoay người cậu về phía mình, đè lên cánh cửa
"A! Như thế nào? Đi ra ngoài một chuyến liền bị điếc? Tôi nói em có nghe không......?"
Ngữ khí Giang Tứ Niên trào phúng liền im bặt khi nhìn thấy vết thương trên cổ của thiếu niên, đôi mắt liền âm trầm
Hơn nữa trạng thái thiếu niên có chút không tốt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi mỏng mơ hồ thấy vết thương, từ góc độ đó rõ rang tự mình cắn.
Đại khái bởi vì hắn vừa thô lỗ, động vào vết thương trên cổ thiếu niên, máu nhanh chóng thấm đẫm băng gạc.
Miệng vết thương này tuyệt đối không nhỏ.
Thiếu niên tựa hồ bị dọa tới rồi, mở to hai mắt nhìn người trước mắt, một cử động nhỏ cũng không dám.
Giang Tứ Niên sắc mặt tức khắc âm trầm xuống , tình huống này cùng Cố Chiếu Tây nói với hắn hoàn toàn khác nhau, thiếu niên rõ ràng không phải theo như lời hắn nói chạy trốn, mà là gặp phải nguy hiểm.
Giang Tứ Niên hít sâu một hơi áp xuống lửa giận bị lừa gạt, động tác nhẹ nhàng mở băng gạc thiếu niên ra.
Băng gạc bị mở ra, lộ ra cổ thiếu niên, miệng vết thương dữ tợn kéo dài, làn da thiếu niên đại khái lâu rồi không thấy ánh mặt trời mang bệnh trạng mỹ cảm đối lập với miệng vết thương thoạt nhìn thập phần đáng sợ.
Mà lúc này miệng vết thương lại chảy máu, theo cổ chảy xuống, tựa như một đóa mạn châu châu sa hoa ( hoa bỉ ngạn ) diễm lệ.
Giang Tứ Niên rất rõ ràng, nếu vết thương trên cổ thiếu niên dùng lực một chút nữa...
"Ai làm?" Giang Tứ Niên buông lỏng thiếu niên, ngữ khí lại một lần mất bình tĩnh.
Nhưng lúc này có chút khác biệt, vừa mới dường như sự tức giận nhẫn nại, tựa như sự yên bình trước bão táp.
Nguyễn Thanh rũ đầu, thân thể run nhè nhẹ, tựa hồ bị Giang Tứ Niên dọa tới rồi, thanh âm có vài phần run rẩy: "Tôi...tôi không biết, trời quá tối, có người cầm dao, rất cao, hắn ăn mặc áo sơ mi."
Khán giả phòng phát song lúc đầu nghe không cảm thấy gì, kết quả càng nghe càng không thấy thích hợp.
【??? 】
【 tôi nghe Khanh Khanh nói lời này như thế nào cảm giác có chút không thích hợp? Như thế nào nghe ra người đàn ông không biết tốt xấu làm thương cậu ấy? 】
【 +1, tôi nói thẳng, tôi cũng cảm thấy không quá thích hợp, nếu không phải tối hôm qua theo dỗi, tôi cũng cho người đàn ông đó làm. 】
【 cậu ấy không phải là...... Cố ý đi? 】
【 các ngươi đừng nói bậy, Khanh Khanh chẳng lẽ nói không đúng sao!? Lời cậu ấy nói đều là thật được không! Khanh Khanh chỉ bị dọa thôi! 】
Giang Tứ Niên nhìn thiếu niên sợ hãi đến run rẩy, không có hỏi lại, trực tiếp kéo thiếu niên hướng tới thang máy: "Tôi đưa em đi bệnh viện."
Giang Tứ Niên động tác ôn nhu, tựa hồ sợ chạm đến vết thương trên cổ Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh không có giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo Giang Tứ Niên.
Dọc theo đường đi sắc mặt Giang Tứ Niên đen tối không rõ như đang kìm nén cảm xúc nào đó, khiến người ta sởn tóc gáy.
Nguyễn Thanh không có nói gì, chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.
Xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Trước khi xuống xe, Giang Tứ Niên đưa cho Nguyễn Thanh một cái khẩu trang: " Đeo lên đi "
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đeo lên.
Giang Tứ Niên tựa hồ có quen biết người trong bệnh viện, không đăng ký xếp hàng gì đó, trực tiếp mang Nguyễn Thanh lên tầng 3 vào một văn phòng.
Văn phòng sắp xếp thập phần xa hoa, lúc này không có những người khác ở.
Giang Tứ Niên để Nguyễn Thanh ngồi ở trên sô pha, lấy ra điện thoại di động gọi, điện thoại vang lên vài tiếng sau đó mới có người nghe.
Giang Tứ Niên ngữ khí không tính là tốt: "Cậu đang ở đâu?"
Không biết đối diện nói gì, Giang Tứ Niên không kiên nhẫn mở miệng: "Tôi ở đang ở văn phòng cậu, mau đến đây."
Nói xong Giang Tứ Niên liền cúp điện thoại.
Người đầu bên kia tới rất nhanh, thân mặc một chiếu áo blouse trắng, đại khái do chạy vội tới, bộ dáng thở hổn hển, trên cổ còn đeo ống nghe bệnh.
Rõ ràng là một vị bác sĩ.
Do tuổi còn trẻ, là một bác sĩ diện mạo thanh tú, đẹp trai.
Bác sĩ đi đến bên cạnh Giang Tứ Niên, thanh âm ôn nhu: "Làm sao vậy? Cậu sinh bệnh sao?"
Giang Tứ Niên nâng cằm, chỉ Nguyễn Thanh: "Cho hắn nhìn cổ xem."
Bởi vì Nguyễn Thanh ngồi ở bên trong, bị Giang Tứ Niên che chắn, bác sĩ lúc này mới chú ý tới bên cạnh Giang Tứ Niên còn có người.
Hắn đi đến trước mặt Nguyễn Thanh ngồi xổm xuống, chuyên chú nhìn vào cổ Nguyễn Thanh, đại khái là làm bác sĩ sớm đã tập mãi thành quen, cũng không cảm xúc gì khác thường.
Bác sĩ nhìn kỹ sau đó vươn tay dường như muốn kiểm tra một chút.
Nguyễn Thanh từ trước đến nay không thích người khác chạm vào cậu, cho nên theo bản năng tránh đi.
Bác sĩ không tức giận, hắn ôn nhu cười, ngữ khí mang theo trấn an: "Cậu đừng sợ, tôi yêu cầu kiểm tra một chút xem có bị thương đến yết hầu hay không?."
Bác sĩ ôn nhu cùng Cố Chiếu Tây ôn nhu hoàn toàn khác nhau.
Cố Chiếu Tây ôn nhu mang theo vài phần cường thế, bác sĩ ôn nhu lại là thuần túy ôn nhu, làm người ta cảm thấy rất gần gũi.
Hơn nữa hắn cũng không muốn ép buộc cậu kiểm tra, bác sĩ cười nhìn về phía Nguyễn Thanh, dường như đang đợi Nguyễn Thanh đồng ý.
Nguyễn Thanh chần chờ một chút, hơi hơi ngẩng đầu, thoạt nhìn dị thường ngoan ngoãn.
Bác sĩ lúc này mới lần nữa duỗi tay kiểm tra cổ Nguyễn Thanh.
Tay bác sĩ có chút lạnh lẽo, đυ.ng tới làn da làm cậu không thoải mái, nhưng Nguyễn Thanh không có cử động.
Miệng vết thương trên cổ cậu xác thực yêu cầu phải xử lý một chút.
Bác sĩ kiểm tra rồi mấy giây sau, biểu tình có chút ngưng trọng, hắn nhẹ nhàng ấn vào vị trí không xa miệng vết thương, giọng nói ôn nhu mang theo vài phần lo lắng: "Ấn như vậy cậu thấy không thoải mái sao?"
Nguyễn Thanh hơi hơi lắc đầu, độ cung rất nhỏ, nhưng cũng đủ cho thấy ý tứ của hắn.
"Còn nơi này?" Bác sĩ xuống chút nữa, đã tới vị trí xương quai xanh.
Nguyễn Thanh lại lần nữa lắc lắc đầu.
Bác sĩ chuẩn bị lần nữa đi xuống, kết quả bị Giang Tứ Niên bắt được tay.
Giang Tứ Niên sắc mặt không quá tốt, hắn cười lạnh một tiếng, "Chỉ xem cổ, không cần tiếp tục xuống đâu?"
Tưởng hắn ngu sao?
Bác sĩ không hề có bộ dáng chột dạ, hắn chỉ nhíu nhíu mày: "Không phải, cậu ấy giống như bị bệnh tim."
Giang Tứ Niên sửng sốt, không nghĩ tới là vấn đề này, hắn nhìn về phía Nguyễn Thanh sắc mặt đang trắng bệch, buông lỏng tay ra.
Bác sĩ tựa hồ cảm thấy nói ra trước mặt bệnh nhân không tốt, hắn nhìn Nguyễn Thanh cười trấn an: "Cậu đừng sợ, tôi chỉ hoài nghi, không nhất định là bệnh tim."
Nụ cười bác sĩ sạch sẽ thuần túy, không mang tính công kích nào, tựa như ánh sáng mặt trời, ôn nhu với toàn bộ thế giới.
Ở trong thế giới điên cuồng, dường như là nguồn ấm áp duy nhất, khiến người ta không nhịn được gần gũi.
Nguyễn Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu.
Chỉ kiểm tra qua đã nhìn thấy vấn đề của cậu, đủ để chứng minh trình độ của bác sĩ.
Nhưng thân thể này chỉ dựa trên số liệu cơ thể thực của cậu, trị hết cũng không có tác dụng, không cần lãng phí thời gian để chữa bệnh.
Giang Tứ Niên liếc mắt nhìn Nguyễn Thanh, căn bản không để ý cậu lắc đầu, trực tiếp nói với bác sĩ: " Cho em ấy làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ."
Bác sĩ tựa hồ có chút khó xử, cuối cùng cũng không đành lòng nhìn sinh mệnh sắp mất, lựa chọn bỏ qua cái lắc đầu của Nguyễn Thanh.
Tuy rằng Nguyễn Thanh cùng Giang Tứ Niên không thân nhưng cậu biết hắn không thích người không theo quyết định của hắn cho nên ngoan ngoãn nghe theo không có từ chối.
Bác sĩ mang theo Nguyễn Thanh đi lên lầu hai có thiết bị chuyên nghiệp kiểm tra.
Vốn dĩ Giang Tứ Niên cũng muốn theo vào nhưng bị bác sĩ cự tuyệt, bệnh viện rất nhiều dụng cụ sử dụng đều không cho người khác vào.
Giang Tứ Niên quen bác sĩ từ lâu, tương đối tín nhiệm, bị cự tuyệt liền đứng ở cửa.
Nguyễn Thanh trước kia làm khách quen ở bệnh viện, phần lớn dụng cụ cậu đều biết, cậu mờ mịt đáng giá xung quanh, quả thật đều là dụng cụ về bệnh tim, không có gì dị thường.
Bác sĩ đi đến bên bàn, chuyên tâm viết xuống một ít đồ vật sau đó hướng về phía Nguyễn Thanh cười, chỉ vào một cái giường bệnh: "Cậu đem quần áo cởi, sau đó nằm lên giường."
Nguyễn Thanh đối với quá trình xem như quen thuộc, kiểm tra bệnh tim xác thật yêu cầu cởϊ qυầи áo, bác sĩ nói vậy không có gì vấn đề.
Nhưng Nguyễn Thanh theo bản năng cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Nguyễn Thanh cúi đầu đi đến giường bệnh, vừa tự hỏi vừa chậm rãi cởϊ qυầи áo.
Cậu nỗ lực nghĩ, không có gì vấn đề, tất cả rất bình thường.
Phản ứng cùng biểu tình của bác sĩ cũng chưa có vấn đề, hơn nữa bác sĩ cũng không giống biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người.
Quan trọng nhất chính ánh mắt của bác sĩ không giống bọn Giang Tứ Niên nhìn cậu.
Chính là vì cái gì cậu luôn có cảm giác không khỏe?
Nguyễn Thanh bởi vì cởϊ qυầи áo động tác quá mạng, không cẩn thận chạm tới miệng vết thương trên cổ, cảm giác đau đớn làm động tác cậu ngừng lại.
Cậu theo bản năng nhẹ nhàng sờ cổ, xúc cảm ướŧ áŧ truyền đến, cậu nhìn đầu ngón tay chính mình.
Đầu ngón tay trắng nõn nhiễm chút máu, tựa như bông tuyết chi mai đang nở rộ.
Nguyễn Thanh rốt cuộc biết vấn đề ở đâu.
Nếu là một bác sĩ thiện lương, vì sao không giúp cậu băng bó miệng vết thương trước?
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Thanh: Tôi muốn hỏi thế giới này có thể hay không có một người tốt!?
TruyenHD