“Cụ thể mà nói, tôi muốn diễn viên lớn tuổi, đã hết thời.”
Lộ Quan: “Uh...”
Cố Bạch: “Ồ, còn vẻ bề ngoài không quan trọng, đừng quá đẹp, nếu quá đẹp thì nhìn trên màn ảnh sẽ giả tạo. Có vấn đề gì không?”
Lộ Quan: “Xin mời tiếp tục.”
Cố Bạch: “Thứ hai là về kịch bản.”
Lộ Quan lại nhíu mày.
Nhà đầu tư này thực sự có yêu cầu về kịch bản sao?
Cố Bạch nói: “Trong phim không thể có cảnh tình yêu.”
Lộ Quan: “À?”
Cố Bạch: “Phải có chính trị đấu đá, từ đầu đến cuối, không có bất kỳ tình cảm nào.”
Bây giờ không phải phim tình cảm đang thịnh hành sao? Cậu lại không muốn làm bất kỳ cảnh tình cảm nào!
Nếu không có buff lớn này, anh ta không tin bộ phim này có thể nổi tiếng!
Lộ Quan suy nghĩ: “Tôi hiểu anh muốn làm gì rồi...”
Cố Bạch trong lòng có chút động, hỏi: “Đạo diễn Lộ, anh thật sự hiểu rồi sao?”
Lộ Quan nhìn Cố Bạch với ánh mắt sáng ngời: “Đúng vậy, tôi hiểu, sếp Cố.”
Cố Bạch cười lớn.
Quả là đạo diễn đã vào nghề lâu, trực tiếp hiểu cậu muốn làm một bộ phim dở!
Vì vậy, Cố Bạch bắt đầu thảo luận về bộ phim với Lộ Quan, hai người vừa ăn vừa uống, nhanh chóng trời đã khuya.
Cố Bạch cảm thấy Lộ Quan rất ổn, vì vậy hai người trực tiếp đến Hồng Đạt Truyền Thông, chuẩn bị chính thức ký hợp đồng.
Trước khi Lộ Quan ký tên, anh ta do dự một chút, nói: “Sếp Cố, nếu tôi...”
Cố Bạch hiểu suy nghĩ của đối phương, cười một cách thoải mái: “Không sao, cứ thoải mái làm, muốn làm gì thì làm, nếu bộ phim này thua lỗ, tôi sẽ tiếp tục đầu tư cho anh!”
Nếu bộ phim này của Lộ Quan thua lỗ, Cố Bạch tất nhiên sẽ để anh ta tiếp tục làm phim! Thực sự là chìa khóa thành công!
Lộ Quan không khỏi cảm động: “Tôi hiểu rồi, sếp Cố!”
Khi nghe trợ lý của Hồng Đạt Truyền Thông nói rằng nhà đầu tư dự định đầu tư 50 triệu, Lộ Quan có chút choáng váng.
Có người muốn đầu tư 50 triệu để mình làm phim ư? Lại có chuyện tốt như vậy sao? Không phải là mấy chương trình truyền hình kiểu trêu ghẹo người khác à?
(Thật ra là do Lộ Quan đã không theo kịp xu hướng, giờ đây truyền hình chẳng còn mấy chương trình trêu ghẹo như vậy nữa).
Nhà đầu tư chọn địa điểm gặp mặt là một quán ăn vỉa hè, trông người này khá gần gũi, không chút kiểu cách.
Nghe vậy, Lộ Quan yên tâm phần nào.
Sau màn chào hỏi ngắn gọn, nhà đầu tư liền nói rằng cậu hoàn toàn không hiểu về phim ảnh.
Lộ Quan gật đầu.
Theo anh ta, đa phần các nhà đầu tư đều không hiểu về phim ảnh. Thà không biết gì còn hơn là biết một chút rồi can thiệp lung tung, chỉ đạo bậy bạ – điều này còn tệ hơn nhiều.
Nhà đầu tư tiếp tục nói, vì vậy cậu sẽ không can thiệp vào việc làm phim mà giao hết cho Lộ Quan phụ trách.
Bao gồm cả việc chọn nhà sản xuất, diễn viên, âm nhạc, phục trang, đạo cụ, biên kịch, quản lý hiện trường và truyền thông, tất cả đều sẽ do Lộ Quan và Hồng Đạt lo liệu.
Lộ Quan ngạc nhiên.
Nhà đầu tư này không có ý định đưa người của mình vào đoàn phim sao? Đây quả là hiếm thấy.
Chẳng phải như vậy là anh ta có thể tự mình lựa chọn những nhân tài tốt nhất trong phạm vi cho phép ư?
Giờ đây, việc được đứng đầu đoàn phim, một điều mà anh ta hằng ao ước, lại bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt.
Lộ Quan đầy phấn khởi, nhưng anh ta cũng không để bản thân trở nên quá tự mãn. Anh vội hỏi nhà đầu tư có yêu cầu nào đặc biệt không.
Quả nhiên nhà đầu tư bảo cậu có nhiều yêu cầu.
Lộ Quan trấn tĩnh lắng nghe, và càng nghe, lông mày anh càng nhướn cao.
Không muốn diễn viên nổi tiếng, chỉ cần diễn viên đã qua thời? Còn có yêu cầu như vậy sao?
Những diễn viên nổi tiếng của một thời điểm cũng chỉ có bấy nhiêu, lý do họ đạt tới đỉnh cao cũng muôn hình vạn trạng. Nói cách khác, nhiều diễn viên không phải vì diễn xuất tốt mà trở thành sao hạng A. Long Quốc rộng lớn, từ xưa tới nay không bao giờ thiếu diễn viên giỏi.