Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Nhà Giàu Số Một Vì Làm Phim Dở

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngược lại mà nói, muốn quay một bộ phim thua lỗ thì tất nhiên là rất dễ dàng.

Quay một bộ phim dở chẳng phải là việc đơn giản sao? Với lượng kiến thức về ngành công nghiệp điện ảnh gần như không có gì của Cố Bạch, chẳng phải chuyện này dễ như trở bàn tay sao?

Mang trong mình suy nghĩ như vậy, việc đầu tiên mà Cố Bạch làm là...

Rửa mặt thay quần áo và đi đến công ty.

...

Không phải là vì cậu yêu công ty đến vậy, mà là vì trước tiên phải làm thủ tục nghỉ việc, hoàn thành bàn giao công việc. Nếu cứ bỏ việc mà không quan tâm đến gì, cậu sẽ gây nhiều vấn đề cho đồng nghiệp.

Mặc dù mối quan hệ của cậu với đồng nghiệp cũng không quá tốt, nhưng cũng không đến mức phải gây phiền phức cho họ như vậy.

---

Cố Bạch không gặp phải vấn đề gì khi xin nghỉ việc. Mỗi lần đi qua một cấp lãnh đạo, họ đều hỏi cậu tại sao lại nghỉ. Cố Bạch giải thích rằng cậu muốn thử sức ở ngành khác, lãnh đạo thì lễ phép giữ lại vài câu.

Sau đó là công đoạn bàn giao công việc.

Là người mới vừa vào công ty được một năm, công việc của Cố Bạch không phải là độc nhất vô nhị, nên việc bàn giao cũng khá dễ dàng.

Hai ngày sau, Cố Bạch rời khỏi công ty cũ và chính thức trở thành một người tự do.

Trong hai ngày đó, mặc dù trong đầu toàn nghĩ đến việc nhanh chóng quay một bộ phim dở, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn hoàn thành các thủ tục này.

Việc kiếm tiền nhanh rất quan trọng, nhưng cậu cũng cảm thấy việc giữ gìn bản thân là rất quan trọng. Không thể vì có hệ thống mà mất đi nhân tính.

Cậu đã mua một chiếc máy tính xách tay tốt để làm việc, và cũng đổi cho mình một chiếc điện thoại mới.

Về nhà, cậu phát hiện hệ thống đã cập nhật dữ liệu.

[Số tiền đã đầu tư: 11.000 Nhân dân tệ]

11.000 tệ, chính là số tiền cậu đã mua máy tính.

Nhưng rõ ràng là số tiền mua điện thoại không được tính vào số tiền đầu tư.

Cố Bạch suy nghĩ một chút liền hiểu ra: việc mua máy tính có liên quan đến đầu tư vào phim, vì nó có thể được dùng để làm việc, còn điện thoại thì không được tính. Ra là vậy.

Sau khi trở thành người tự do, một vấn đề đã hiện ra trước mắt Cố Bạch: cậu hoàn toàn không biết gì về ngành công nghiệp điện ảnh, vậy nên phải bắt đầu từ đâu?

Thế là Cố Bạch bắt đầu tìm kiếm những đạo diễn cần đầu tư.

... Và rất nhanh chóng, cậu gặp phải một đống lừa đảo.

Cũng đúng thôi, chuyện này cũng không phải lạ lùng gì.

Đối với Cố Bạch, việc xem người đối diện có phải là kẻ lừa đảo hay không rất đơn giản: chỉ cần chuyển cho họ 1 tệ. Nếu số tiền đầu tư trong hệ thống tăng thêm 1, thì có nghĩa là họ thật, còn nếu không, thì họ là kẻ lừa đảo.

Hệ thống bị cậu sử dụng theo cách này cũng coi như là mở ra một lối đi mới.

Không lâu sau, Cố Bạch thật sự lấy được liên hệ của một đạo diễn trẻ đầy ước mơ thông qua mạng internet. Sau khi trò chuyện ngắn với đối phương, cậu phát hiện người đó là một kiểu thanh niên rất điển hình: vừa có ước mơ lại vừa tài năng, nên cậu liền bỏ cuộc: nếu người này thật sự làm phim tốt thì không phải là hỏng hết sao? Dù gì thì những thanh niên ấp ủ ước mơ như vậy đều có vô hạn khả năng.

Thế là Cố Bạch nói với đạo diễn trẻ kia rằng mình cần suy nghĩ thêm.

Vị đạo diễn trẻ kia hiển nhiên đã quen với việc bị từ chối, không để tâm lắm, ngược lại còn chỉ cho Cố Bạch một con đường: nếu Cố Bạch tìm kiếm những đạo diễn chuyên nghiệp hơn, cậu có thể thử vận may ở những công ty truyền thông lớn.

Đạo diễn trẻ còn nói: "Anh Cố, anh nên tìm hiểu thị trường điện ảnh kỹ hơn trước khi đầu tư. Nếu quá nghiệp dư, anh có thể bị xem là kẻ ngốc bị lừa gạt đấy..."

Kẻ ngốc bị lừa gạt? Nghe vậy, Cố Bạch cười lớn. Mục đích của cậu chính là đi làm kẻ ngốc bị lừa gạt mà!
« Chương TrướcChương Tiếp »