Nhìn thấy ngọn lửa, những con thỏ răng nanh và rùa lưng xanh gần nhà đá liên tục lui về phía sau và trốn ra chỗ xa hơn, còn những con vật khác thì phát ra những tiếng gầm gừ nhỏ tỏ vẻ bất mãn.
Người chơi nhát gan nói: "Động vật sợ lửa, chúng có thể công kích chúng ta không, hay là chúng ta dập lửa, không nấu canh nữa?"
Tinh thần lực của Vân Ca quét về phía những con vật đang gầm gừ, dưới sự uy hϊếp, tiếng gầm của chúng dần biến thành tiếng thút thít.
Đúng lúc này, canh trong nồi sắt lớn sôi sùng sục, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập không gian.
Người chơi chợt hiểu ra: "Thật đáng thương, hóa ra bọn nó không phải sợ lửa, mà là ngửi mùi thịt nên đói!"
Họ lấy những chiếc bát gỗ nhỏ của mình rồi chia canh, sau đó mang đến chỗ những con vật đang thút thít đó, ăn cho chúng nó xem.
Vân Ca: "..."
Cảnh Trì: "..."
Mấy con vật bị áp chế: Rốt cuộc ai mới là súc sinh?
Sắc trời tối đen, bóng tối hoàn toàn bao trùm đỉnh núi, khắp nơi ánh lên từng điểm sáng.
Đó là một loại cây đèn l*иg rất khó thấy, thường mọc dưới gốc cây, những chiếc đèn l*иg trên đỉnh thân của chúng sẽ tự động phát sáng vào ban đêm, ánh sáng dịu nhẹ như thể bạn đang ở trong một giấc mơ, bạn cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của nó.
Hương thơm kéo dài nhẹ nhàng, làm cho sinh vật diệu lắng tâm hồn, tinh thần thư thái tự nhiên, cảm giác mệt mỏi thể xác trào dâng.
Người chơi ngáp một cái, đi về phía nhà đá, trên núi sinh vật lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Xung quanh yên tĩnh.
Vân Ca mơ một giấc mơ.
Trong mơ cô chỉ mới bốn tuổi, hôm đó là sinh nhật của cô.
Cha mẹ cô đưa cô cưỡi tinh hạm đến tinh cầu chính của thủ đô, cô nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát, chỉ vào tinh hạm đang bay ngang qua và hỏi cha mẹ đó là gì, có một tinh hạm cắm cờ đen đã đánh tới...
Vân Ca đột nhiên cảnh giác, cảm thấy không thích hợp!
Cô không bao giờ mơ ngay cả khi đang ngủ sâu!
Nhìn những chiếc răng cá sắc nhọn ngay trước mặt, Vân Ca biến lòng bàn tay của mình thành một con dao, cắt xuyên qua cơ thể của sinh vật tấn công từ trên xuống dưới, khiến nội tạng hôi tanh văng ra tứ tung.
Khi cô thức dậy, Cảnh Trí cũng tỉnh theo.
Cảnh Trí: "Cẩn thận phía sau!"
Cô thúc cùi chỏ thẳng ra sau, đánh nát cơ thể đối phương.
Trong nhà vẫn còn.
Cô nghiêng người về phía trước, nhanh chóng loại bỏ năm sinh vật đang tấn công khác trong nhà đá, giơ chân đá bay những thứ muốn xông vào cửa, đóng cửa đá lại và cầm thanh kiếm đập vào cửa, từ đầu đến cuối chỉ mất vài giây.
"Bang bang" ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng đánh, một lúc sau mới dừng lại, sau đó là tiếng gặm cắn thật đáng sợ.
Vân Ca lau đi vết máu bắn lên trên mặt, quan sát sinh vật tấn công còn thân thể nguyên vẹn nằm trên mặt đất.
Đây là cá, đầu cá, thân cá, đuôi cá, nhưng lại có hai chân thô to cường tráng để có thể đi lại, vây của nó rất lớn, khi mở ra có thể có tác dụng cân bằng việc di chuyển.
Vân Ca đá văng sinh vật quỷ dị này đi, quan sát người chơi.
Thân thể người chơi không gặp bất cứ thương tổn nào, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Tài sản của cô không gặp vấn đề gì thì tốt rồi.
Cảnh Trí hỏi: "Có cần đánh thức người chơi không?"
Vân Ca gật đầu.
Người chơi tỉnh lại.
Hùng Sơ Mặc mở mắt ra, thấy một con cá lớn lên còn xấu hơn cả Nam Phu đang thân mật hôn hắn, "Mẹ kiếp, cái quái gì thế này!"
Phòng livestream không nghĩ tới là giây trước còn là màn hình đen trạng thái ngủ đông, giây tiếp theo lại là một màn khủng bố kinh hoàng như vậy.
- "Ôi mắt tôi! Sao lại tổn thương đôi mắt tôi như thế!"
- "Đang ngồi cầu, mẹ nó suýt chút nữa bấm gãy tường."
Hùng Sơ Mặc cùng mấy người chơi phát hiện lúc này trời còn chưa sáng, những lần trước ngủ xong tỉnh dậy trời đều đã sáng rồi, có vẻ như đã xảy ra sự kiện gì đó liên quan đến cốt truyện rồi!
Bọn họ nghe Vân Ca mổ tả lại chuyện phát sinh khi nãy, nghĩ lại mà sợ.
Nếu Vân Ca không tỉnh lại đúng lúc, liệu cô có...