Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Người Chơi Cơ Giáp Mạnh Nhất Khoa Tổng Hợp

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy mọi người đều rất mạnh, nhưng Tiêu Thanh Vân ngày ngày ở bên trong không gian ngón tay vàng mượn thời gian 10:1 với thế giới bên ngoài cùng người máy chiến đấu luyện tập đánh nhau, trong đó nàng chú trọng nhất là huấn luyện sự nhanh nhẹn.

Bởi vì sợ đau cho nên nàng dồn toàn bộ vào sự nhanh nhẹn✅️

Cho nên thời gian hai ngày trước thi đấu này điều nàng cần thiết làm nhất chính là lựa chọn một vũ khí phù hợp.

Trong gian phòng huấn luyện trưng bày các vũ khí thường gặp như đao, kiếm, roi, tiêu, chùy cái gì cần có thì đều có.

Sau khi tự hỏi mấy giây Tiêu Thanh Vân lấy từ trên giá cái cung và mũi tên nhỏ ở dưới cùng.

Có thể thấy được ở thế giới này có rất ít người dùng đồ vật cổ Như vậy phía trên thậm chí còn có một tầng bụi.

Bất quá, đây lại là vũ khí phù hợp với nàng nhất, so với vũ khí thông thường, bắn cung phù hợp hơn với những người khéo léo, cần sự nhanh nhẹn

Sau khi so sánh vũ khí này với những gì nàng nhớ ở kiếp trước, nàng tìm thấy dụng cụ vệ sinh ở bên cạnh, nàng chỉ cần dùng tay trái chà sạch dây cung, sau đó bấm vào chế độ mô phỏng chiến đấu được trang bị trong phòng.

Ở bên ngoài, đối với các học viên tự tin về thực lực của bản thân thì đều không đi có đi huấn luyện, mà lựa chọn đứng ở vị trí tương đối trung tâm, quan sát biểu hiện của các học viên khác.

“Cung tên cỡ nhỏ… Không nghĩ đến loại đồ vật gần như bị đào thải này còn có người dùng.”

“Haiz, một đồ vật vốn dĩ sẽ bị đào thải là bởi vì khuyết điểm của nó quá rõ ràng.”

“Không có cách nào, cô ta dù sao cũng chỉ là nữ sinh.” Là nữ sinh, cho nên lực lượng đặc biệt yếu kém; là nữ sinh, cho nên sẽ chỉ sử dụng vũ khí bị đào thải.

Người nói chuyện cuối cùng này tên là Vương Giả, tuy thấp nhưng có một cơ bắp cuồn cuộn.

Sau khi nhìn thấy mấy người cùng trò chuyện lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu, hắn khoa trương cười lên.

Đang lúc Vương Giả cười càn rỡ, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ sau lưng hắn ập đến, trực tiếp đem hắn đánh bay ra ngoài.

Khí tức thật lớn!

Vương Giả vừa kinh ngạc vừa tức giận ngẩng đầu, chỉ thấy một thanh niên cao lớn đang đội khăn lụa đỏ nhìn hắn chằm chằm.

Bị bao phủ bởi một cái bóng to lớn, hắn không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vì xung quanh nhiều người như vậy mà bị sỉ nhục, hắn vẫn ngoài mạnh trong yếu hô to: “Ngươi lớn lên không có mắt à! Nhìn đường kiểu gì vậy!”

Lại thấy cậu nhóc xinh trai này nhếch khóe miệng lạnh lùng: "Không thể làm gì được, nam sinh mà.”

“Phụt ha ha ha ha.” Những người để ý tới bên này chủ yếu muốn cho tên lùn này một bài học, nhìn thấy biểu tình muốn giận lại không dám giận của Vương Giả, mọi người không khỏi thoải mái cười ra tiếng.

…..

…..

Mà tất cả những thứ này, Tiêu Thanh Vân, tâm điểm của cuộc nghị luận không hề biết.

Một hình ảnh ba chiều màu lam nhạt dần dần xuất hiện trong phòng, nàng chuẩn bị tư thế, chờ chương trình huấn luyện được tải.

Loại hình thức huấn luyện này được xem như một trong những phương thức luyện tập chính, người tham gia huấn luyện cần đánh vào điểm chí mạng của nhân vật càng nhanh càng tốt để khiến nó tiêu tan, mà một khi bị bóng người đánh tới, hệ thống sẽ tự động kết thúc vòng huấn luyện.

Trong đó, khi số lượng bóng bị đánh bại tăng lên, tốc độ di chuyển của bóng người sẽ tăng thêm, bóng người sẽ ngày càng nhanh, ngày càng nhiều, công kích cũng sẽ càng xảo trá.

Tải lên hoàn tất — —

Bắt đầu luyện tập — — 3, 2, 1 — —

Ngay lúc bỗng người xuất hiện tiêu Thanh Vân bắt đầu cử động

Dường như chỉ là tùy ý nhấc chân, nàng liền nghiêng người tránh thoát bóng người khí thế hung hăng đang công kích, dưới chân bước những nhịp bước chưa từng thấy trước đây, tránh đòn tấn công một cách đều đặn và nhanh chóng. Nhìn giống như nàng may mắn trốn thoát được, nhưng nàng lại di chuyển một cách trôi chảy, khiến người khác nhìn không thấu.

“Đây là loại chuyển động gì, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.”

“Ta từng đọc qua ghi chép của tổ tiên trước đây, nó được gọi là cổ võ, nhưng chúng quá khó để học.”

“Di chuyển thật nhẹ nhàng!”

“Nhưng nàng vì sao chỉ phòng thủ không tấn công, bị đánh đến luống cuống tay chân rồi sao?”

Câu hỏi này vừa xuất hiện, một giây tiếp theo thiếu nữ liền dừng tại chỗ.

Chỉ thấy tay nàng nâng lên, ngay cả thời gian nhắm bắn đều không có, kéo cung bắn tên.

"Phách”

Khoảnh khắc tiếp theo, bắn trúng hồng tâm, bóng người chớp mắt biến mất.

Ngay sau đó, chưa kịp phản ứng, một bóng người xuất hiện chéo phía sau nàng, cầm một con dao lớn chém về hướng nàng.

Ngay khi mọi người đang đổ mồ hôi cho nàng, lại thấy nàng trong tư thế khó tin cong eo về sau, bắn một mũi tên.

Lần nữa trúng đích.

Cùng với số bóng nàng gϊếŧ tăng lên, độ khó ngày càng cao hơn, nhưng Tiêu Thanh Vân luôn tỏ ra thoải mái như thể cô còn lâu mới đạt đến giới hạn của mình.

Cuối cùng, cùng với việc năm bóng người đồng thời biến mất, huấn luyện kết thúc, hình ảnh ba chiều chiếu ra kết quả.

Hoàn mỹ qua cửa, tỷ lệ tiêu diệt là 100, tốc độ đạt cấp B+, vượt qua 7863 người.

Chỉ có cấp B+ là kết quả mà Tiêu Thanh Vân mong muốn. Một phần, lúc đầu nàng lãng phí một chút thời gian, phần khác, nàng không sử dụng hết sức lực để bảo toàn lực lượng.

Hơn nữa, nàng liếc nhìn ra ngoài cửa kính, sẽ quá nhàm chán nếu không có ai dám thách thức nàng vì điều đó.

Tuy nhiên, Tiêu Thanh Vân không ngờ, nàng chỉ cần thể hiện đến trình độ này liền đã có không ít người từ bỏ ý định khiêu chiến nàng rồi.

"Đi dạo đi dạo thôi.”

"Là tại hạ không xứng rồi.”

Bất quá vẫn có một người giữ nguyên quan điểm — —

Trình Thước loé lên mắt chó, từ sau cửa kính lộ ra bộ mặt hưng phấn: "Ta không có nhìn nhầm, ngươi quả nhiên rất mạnh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »