Chương 6

Kế hoạch duyệt ✅️

Xem thời gian sắp đến thời gian thay ca rồi, Tiêu Thanh Vân vội ngồi lên tàu điện để đến cửa hàng.

……

……

Trong khoang xe bạc trắng, thiếu nữ ôm ba lô dựa vào trên ghế, tiến vào giấc ngủ nông, mái tóc màu nâu sậm đung đưa khi xe di chuyển, trông đặc biệt vô hại, hoàn toàn không giống như người hung hăng vừa diệt một người máy lớn.

Trinh Thước xoa cằm, âm thầm đánh giá.

"Có việc?”

Bởi vì vừa vặn cưỡng chế sử dụng mã hóa tinh thần, Tiêu Thanh Vân cảm thấy mệt mỏi chưa xưa nay chưa từng có, bất quá với cảm giác cực kỳ nhạy bén, nàng vừa phút chốc bị theo dõi liền phát giác ra.

Nhưng không nghĩ đến gần như suốt chặng đường đối phương đều nhìn chằm chằm vào nàng.

Ánh mắt thẳng thắn nhìn đến tầm mắt của đối phương, mới phát hiện đối phương là một thiếu niên trạc tuổi cô, mặc quần áo huấn luyện rộng thùng thình, trên đầu quấn một chiếc dây đỏ, phía trên viết hai chữ — — Tất thắng.

Từ đã, loại thiết lập truyện tranh thiếu niên kỳ quái gì đang xảy ra vậy…

Không nghĩ đến sẽ bị phát hiện, thiếu niên sửng sốt một chút sau đó ngượng ngùng xoa xoa gáy cười toe toét: “Xin chào, ngươi có thể đánh một trận với ta không?”

Hả, cùng nàng đánh một trận…Thì ra là vậy…Chờ chút hoàn toàn không đúng nha!

Tiêu Thanh Vân kỳ quái nhìn thiếu niên: “Vì sao?”

“Bởi vì ngươi rất mạnh! Đánh một trận với ngươi nhất định có thể khiến ta trở nên mạnh hơn!”

Thật là người kỳ quái.

Tiêu Thanh Vân cảm thấy bản thân tám phần gặp phải thiếu niên bị hoang tưởng rồi, không để ý đến hắn, nàng xuống xe hướng quán ăn mà đi đến.

Không nghĩ đến thiếu niên cũng đi theo nàng xuống xe tiếp tục giống như con ong vo ve bên tai "đánh một trận đi mà”, "đánh một trận nha”....

Một đường đi đến cửa quán ăn như vậy, nàng bị ồn có chút mất kiên nhẫn Tiêu Thanh Vân bỗng nhiên ngừng bước chân: “Được, ta với ngươi cùng đánh một trận.”

Thiếu niên không nghĩ đến nàng sẽ đồng ý đơn giản như vậy, không kịp phanh lại bước chân, cả người lăn 180° chặn trước mặt nàng, một đôi mắt hưng phấn lóe lên: "Thật sao, ngươi đồng ý đánh lộn với ta rồi?”

Thật tràn đầy năng lượng a.

Tiêu Thanh Vân bất đắc dĩ ở một hơi, vừa định gật đầu, lại thấy thiếu niên trước mặt bị một cái tát thật mạnh vào đầu.

“Tiểu tử này con muốn chết à, ngày ngày hẹn đánh nhau! Tiền chứ có phải rác đâu mà con tiêu xài như vậy! Tháng trước mới tu sửa cơ giáp tốn bao nhiêu tiền bản thân con còn không rõ!”

Thiếu niên cao gầy căn bản không ngăn được bà chủ, bà chủ nhảy ra khỏi cửa hai bước, kiễng bàn chân nắm chặt lỗ tai của con trai mình.

"Nếu con có thời gian như vậy liền đến cửa hàng giúp đỡ ta! Còn có…” Tay kia bà chủ vừa nâng, tóm lấy dải ruy băng đỏ trên đầu thiếu niên: “Ở nhà mang lại đồ vật này thì không nói, con đem ra ngoài là muốn bị người khác coi là biếи ŧɦái sao!”

Tiêu Thanh Vân thật sự coi hắn là biếи ŧɦái:....

“Thanh Vân, ngươi không cần để ý hắn, nhanh đi vào đi.” bà chủ một giây trước còn đang nổi giận một giây sau liền treo lên nụ cười.

Thiếu niên bị xách lỗ tai một bên "Ài mẹ nhẹ chút”, một bên lén lút nháy mắt với nàng.

Là một học giả cấp mười trong việc giải thích biểu hiện của con người Tiêu Thanh Vân hiểu ra ý tứ của thiếu niên đang biểu đạt là “đừng quên ước định của chúng ta.”

Nàng tùy ý gật đầu, không để trong lòng.

Dù sao sau hôm nay nàng từ chức rồi, không lo đυ.ng phải hắn nữa.

.....

........

Từ trên tinh hạm đi xuống, đặt chân đến Sao Thủ Đô, Tiêu Thanh Vân mới cảm thấy chân thực hơn một chút.

Lúc đầu vừa xuyên tới, bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày đạt được cơ hội tiến vào đại học quân sự liên bang.

Nàng lúc đấy chỉ nghĩ, chỉ cần cầm một bằng tốt nghiệp của đại học bình thường, tìm một công việc không lo ăn uống là thỏa mãn rồi.

Không nghĩ đến bản thân lại học được thao túng số liệu nhanh như vậy, còn vì thế đạt được tư cách tham gia kỳ tuyển sinh đặc biệt.

May mà có sự dạy dỗ của Tiêu Tử Tinh

Sau ngày hôm đó, cô nhìn lại bìa cuốn sách, phát hiện nữ nhân tóc rối bời kia chính là Tiêu Tử Tinh, người khai mở thời đại hoàng kim của mã hóa tinh thần.

Nhớ tới Tiêu Tử Tinh, hôm qua Tiêu Thanh Vân đã thi triển những kỹ năng mới học được với nàng, cũng miễn cưỡng được sự chấp thuận của đối phương.

"Cũng không tệ.”

Tiêu Tử Tinh lần này gặp mặt không còn là đang dùng giấy viết mã code nữa mà là đang thiết kế một linh kiện cơ giáp phức tạp.

Mấy ngày trước, Tiêu Thanh Vân từ trên tinh võng biết được một chút thông tin, hiểu rằng hiện tại mã hóa tinh thần được phân ra ba cấp.

Cấp thấp nhất cũng là cấp độ nhập môn là cấp B, tiêu chuẩn để đạt đến cấp B là: Có thể tìm thấy văn bản lộn xộn và dư thừa từ các luồng dữ liệu hiện có để sử dụng cho chính bản thân.

Cao hơn một cấp là cấp A, chuẩn mực cấp A là: Dựa vào các phương tiện để viết ra những văn tự hữu hình mà chính mình có thể sử dụng.

Phương tiện càng đơn giản và phổ thông, độ khó viết lách càng cao, người dùng cũng sẽ tiến gần hơn đến cấp độ S.

Về phần cấp S cao cấp nhất hiện có, là có thể từ không khí nảy sinh ra ký tự không cần bất kỳ phương tiện nào.

Mà những gì Tiêu Tử Tinh thể hiện lần trước là kỹ năng chỉ có ở cấp A+.

Bất quá lần này gặp mặt, Tiêu Thanh Vân có chút bối rối.

“Lập trình viên còn cần biết đến phương diện phần cứng sao?”

Tiêu Tử Tinh đang cẩn thận điều chỉnh linh kiện của cơ giáp, tranh thủ liếc nàng một cái: "Sở thích cá nhân mà thôi.”

“Bất quá,” nàng ngừng lại, "Ta khuyên mọi lập trình viên muốn tiến vào cấp S hãy học nó bởi vì trong các lĩnh vực cấp cao việc mã hóa và vận hành cơ giáp ở phương diện nào đó có liên hệ với nhau.”

……

…..

Nhìn cơ sở huấn luyện hình bán nguyệt hoành tráng trước mặt, nàng nghĩ rằng, dù bây giờ nàng biết mình cần học cơ giáp, việc cấp bách hàng đầu vẫn là phải vượt qua kịp tuyển sinh đặc biệt, thành công nhập học.

Đi theo chân các thầy cô trong đội giám sát vào sân tập, vô số căn phòng nhỏ bao quanh tòa nhà trung tâm giống như một Đấu trường La Mã cổ kính.

Chức năng của các gian phòng đều không giống nhau, xem ra ngoài huấn luyện thể lực còn cần phải huấn luyện tốc độ… trong phần lớn các gian phòng đều có học sinh đang mặc đồng phục luyện tập, cử chỉ và hành vi vô cùng nghiêm chỉnh.

Tiêu Thanh Vân lặng lẽ quan sát hết thảy, đây chính là đại học quân sự liên bang…

Bước chân của Tiêu Thanh Vân không khỏi ngừng chút, chầm chậm quay đầu nhìn qua.

Một khuôn mặt thiếu niên tươi cười rạng rỡ phóng đại trước mặt, “Tất thắng” trên đầu thiếu niên đã không còn thay vào đó là một giải băng càng tươi sáng phía trên viết ba chữ to – –"Cố lên”

“Nhìn thấy ngươi thật cao hứng!” Thiếu niên giơ tay lên bắt tay nàng, “Lần nữa giới thiệu một chút, ta tên Trình Thước, chiều cao 1m88 thể trọng 75 kg mục tiêu là trở thành bậc thầy cơ giáp của liên sao thứ nhất…”

Tiêu Thanh Vân: ”....”

"Cho nên, đánh một trận với ta nha!”