Tiêu Thanh Vân lên xe được một lúc, mọi người lần lượt đến đông đủ.
Nữ sinh lúc đầu đứng trước xe tập hợp tân sinh viên cũng đã lên, cô đứng ở khoảng trống bên cạnh tài xế, cầm một cái loa lớn: ""Chào mừng các bạn đã gia nhập Đại học Quân sự Liên bang, ta là đàn chị ở khoa Cơ Giáp, tên là Triệu Như.’"
Triệu Như cực kỳ nhiệt tình và vui vẻ, trên đường đến khu chính, đã giới thiệu cho bọn hắn nhà ăn cùng với chỗ ở của Đại học Quân sự Liên bang.
Có tám nhà ăn trong khu chính. Nhà ăn từ một đến bốn tương ứng với các món ngon của bốn hệ sao lớn ở phía đông, tây, nam và bắc, trong khi các nhà hàng từ số năm đến số tám phục vụ các món ăn đặc sản của khu vực trung tâm, bao gồm các hành tinh như Sao Thủ đô .
Về phần ký túc xá, khoa cơ khí có phòng hai người, một phòng ngủ, một phòng tắm và ban công, khoa tổng hợp là phòng bốn người có phòng khách. Ngoại lệ duy nhất là chuyên ngành mã hóa tinh thần. Vì có quá ít người nên có thể ở trong một phòng đơn có phòng tắm riêng.
Tiêu Thanh Vân: Tuyệt vời.
Các sinh viên xung quanh không khỏi có chút ghen tị. Đạo đức ở đâu, điểm mấu chốt ở đâu, cách chuyển chuyên ngành ở đâu?
"Theo học chuyên ngành mã hóa tinh thần còn có thể sống trong một phòng đơn, mãn nguyện ah.”
“Rồi sau bốn năm đại học cái gì cũng chẳng học được, không thể tìm được việc làm, chỉ vì lúc ấy sống trong một căn phòng đơn.”
"Đau lòng quá bạn ơi.”
Nguyên nhân lớn dẫn đến sự suy tàn của mã hóa tinh thần là do nó đòi hỏi quá nhiều thiên phú, sư phụ chỉ đưa đến cửa, việc tu luyện hoàn toàn phụ thuộc vào từng cá nhân.
Những sinh viên thiếu tài năng, có thể đến tận khi tốt nghiệp cũng không đạt được trình độ mã hóa tinh thần cấp B, hoàn toàn làm lãng phí bốn năm học, sau khi tốt nghiệp họ chỉ có thể tìm các lớp đào tạo để học mã hóa thông thường, miễn cưỡng kiếm sống qua ngày.
Vì vậy, chuyên ngành mã hóa tinh thần luôn giữ vị trí thấp trong chuỗi phân cấp chuyên ngành của Liên bang.
Hai người trò chuyện cách Tiêu Thanh Vân rất gần, âm lượng cũng không nhỏ, nàng dù không có ý muốn nghe nhưng vẫn nghe rõ từng lời.
Đây đã là lần không thể đếm nổi cô nghe thấy người khác chê bai mã hóa tinh thần.
Bất quá Tiêu Thanh Vân cũng không quá để ý.
Theo nàng, đó chỉ là lời oán hận của kẻ yếu khi cho rằng nghề này khó khăn chỉ vì họ không thể học được.
Cuộc trò chuyện sau đó khiến nàng chú ý một chút.
"À, nghe nói năm nay định ngừng tuyển sinh rồi, nhưng có một giáo sư đã ra sức thuyết phục và đạt được thỏa thuận với nhà trường.”
“Thỏa thuận gì?”
“Chính là nếu như năm nay có thể tuyển được học sinh, cho dù chỉ là một người, liền đồng ý cho họ tiếp tục tuyển sinh, hơn nữa còn cấp cho họ một triệu tinh tệ để nghiên cứu.”
“Còn nếu như không tìm thấy?”
“Nếu không tìm thấy...”
Người kia hạ giọng một cách bí ẩn, khiến Tiêu Thanh Vân không khỏi dựng đứng lỗ tai, nín hơi tập trung.
“Ngươi chắc không biết, giáo sư đề xuất thỏa thuận này chính là quán quân của cuộc thi đấu cơ giáp lần thứ nhất , còn dành được giải nhất ‘Người điều khiển cơ giáp bằng tinh thần lực’. Vì vậy nhà trường hi vọng, nếu như không tuyển sinh được ai, ông ấy sẽ giảng dạy ở khoa cơ giáp.”
“Vậy nếu năm nay thật sự không tuyển sinh được ai, học sinh mấy khoá trước của chuyên ngành mã hoá tinh thần sẽ ra sao?”
Hắn nhún vai: “Chuyện đó thì tôi không biết, có lẽ sẽ cùng sát nhập vào khoa Cơ giáp.”
"Trời ạ, nếu năm nay mà tuyển được sinh viên, thì người ấy chính là anh hùng cứu vãn chuyên ngành này rồi.”
Người này có lẽ không ngờ rằng những lời mình chỉ thuận miệng nói, thực sự đã thành sự thật.
Người anh hùng đó, không chỉ cứu vãn sự sa sút của ngành mã hóa trí tuệ của Đại học Quân sự Liên bang, mà còn tạo nên cơn sốt cho kỳ thi mã hóa tinh thần.
Bất quá, đấy là chuyện của sau này.
Hiện tại, vị anh hùng đó đang ngồi cạnh bọn họ nghe lén với vẻ mặt phức tạp.