Giữa trưa.
Sau khi Tiêu Thanh Vân chọn xong chuyên ngành, nàng liền quay lại ký túc xá tạm thời, xách vali nhỏ và đi về khu vực đỗ xe.
Ký túc xá tạm thời và sân huấn luyện đều thuộc khu Đông của Đại học Quân sự Liên bang, cách khá xa khu chính nơi đặt các phòng học và chỗ ở dành cho sinh viên, vì vậy trường đã đặc biệt cử xe bay cỡ lớn đến để đón sinh viên.
“Sinh viên đi đến khu chính vui lòng đi lối này”
Từ xa, Tiêu Thanh Vân nhìn thấy một cô gái cầm một lá cờ lớn, đứng trước chiếc xe bay khổng lồ, tràn ngập sức sống vừa vẫy cờ vừa thét lớn.
Cô gái thấy nàng đi tới liền mỉm cười nói: "Tên của cô là gì?”
“Tiêu Thanh Vân.”
“Được rồi, Tiêu... Xanh..." Cô kẹp cột cờ vào cổ, đôi tay nhanh chóng lật qua lật lại danh sách trên quang não.
Đột nhiên ý thức được mình vừa nghe được điều gì, cô ngẩng đầu lên: "Đợi đã! Cô là Tiêu Thanh Vân!”
Nhìn vào ánh mắt cuồng nhiệt của cô gái, Tiêu Thanh Vân không khỏi lùi lại một bước, ngay cả giọng điệu cũng đầy bất an: “Là ta…”
“Cả nhà ta đều rất thích ngươi!”
“... Cảm ơn.”
"Ta đã xem toàn bộ quá trình cô thi đấu, thật sự quá ngầu! Nhìn cậu nhẹ nhàng, dễ dàng điều khiển đối thủ như quay vòng vậy! Còn cái phân thân đó, thật sự đỉnh quá đi…”
Nàng vừa nói liền không ngừng lại được, kéo tay của Tiêu Thanh Vân nói một tràng dài liên hồi tựa như có thể viết một đoạn văn dài năm trăm chữ.
“... Ông nội ta còn nói ngươi trời sinh chính là để học mã hoá tinh thần, muốn đem ngươi lừa vào khoa của ông ấy. Ha ha, đồ đần mới vào chuyên khoa đã xuống dốc đấy, ngươi mạnh như vậy khẳng định là muốn đến khoa cơ giáp của chúng ta!”
Dường như nhìn ra Tiêu Thanh Vân thần sắc vi diệu, nữ sinh do dự: “... Đúng không?”
Không thể nào, không thể nào, có người thật sự bỏ qua những chuyên ngành tuyệt vời để đi học mã hóa tinh thần sao?!
Tiêu Thanh Vân vô tình bị nói trúng tim đen "....”
Đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, phá vỡ bầu không khí trì trệ.
"Muốn tổ chức họp fan thì tránh sang một bên, đừng cản trở những người phía sau.”
An Dật Minh mất kiên nhẫn kéo cổ áo, mạnh tay đập túi xách của mình lên lưng Tiêu Thanh Vân, thuận đà đẩy cô lên xe: ‘"Kiểm tra xong rồi mà còn chậm chạp thế.’’
“Đúng vậy đúng vậy,” tiểu đệ kết nghĩa bên cạnh ôm thanh giáo dài của hắn, liên tục phụ họa, “Ngươi có biết làn da của anh An nhà bọn ta mỏng manh đến thế nào không? Dám để anh ấy ở ngoài nắng lâu như vậy, nhỡ bị cháy da thì làm sao!”
Tên tiểu đệ này nhìn thấy Tiêu Thanh Vân liền vừa hận lại vừa sợ, hận nàng gọi hắn là thùng rác, lại sợ sức mạnh hung tàn của nàng, muốn bật lại không dám bật.
Ngay lúc này, nhân cơ hội Tiêu Thanh Vân đã lên xe và không nghe thấy, hắn ta vội vàng nhân cơ hội để xả giận vài câu.
An Dật Minh “làn da mỏng manh”: Ta cảm ơn.
Bởi vì hành tinh c-537 tương đối lạc hậu và dân cư thưa thớt nên hầu hết phương tiện mà con người sử dụng để di chuyển là tàu sắt hạng nhẹ. Chỉ có một số ít người quyền lực sử dụng xe hơi từ trường hoặc phi hành khí để đi ra ngoài.
Vì vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Thanh Vân đi xe bay sau khi đến nơi này, lúc này nàng không khỏi cảm thấy mới lạ.
Nàng đánh giá bên trong chiếc xe, nó có kết cấu gần giống với chiếc xe buýt hai tầng ở đời trước, điểm khác biệt duy nhất là nó được làm bằng kim loại màu trắng bạc. nghe nói là một loại hợp kim chất liệu rất nhẹ nhưng độ cứng không thấp.
Hợp kim này dường như cũng được sử dụng rộng rãi trong việc chế tạo vỏ ngoài cơ giáp, chế tạo rất tốn kém, một gram có giá hàng chục tinh tệ.
Tiêu Thanh Vân duỗi tay, sờ lên thành xe.
Hừm, mùi vị của tiền.