Chương 17

Đi theo vị giáo viên nhiệt tình xuyên qua đám đông, Tiêu Thanh Vân cảm nhận rõ ràng ánh mắt của các học sinh xung quanh đang tập trung vào mình, có hâm mộ, đố kỵ, thờ ơ và hóng hớt.

Nhưng dù là ánh mắt thế nào, nàng chắc chắn vẫn là tâm điểm bàn tán của mọi người lúc này.

"Đây là người đứng thứ nhất sao?”

“Đại lão chính là đại lão, phương thức xuất hiện đều…. thật cá tính.” Người này nghĩ một chút, vẫn là dùng từ ngữ tương đối uyển chuyển.

"Ngươi thì biết cái gì… người càng quan trọng thì càng phải đến sau cùng.”

“Đúng vậy đúng vậy, đều phải có phương án B mà.”

Tiêu Thanh Vân: Không, ta không có, ta chỉ là dậy muộn thôi.

Trong đám đông, thiếu niên đeo kính kín đáo nhìn cô gái đi trước mặt mình giống như Moses rẽ biển. Mọi người tự động bước sang một bên cho cô ấy, như thể thứ họ đang dẫm lên không phải là một tầng nhà bình thường, mà là con đường bảo vệ vương miện đi tới ngai vua.

Thiếu niên trên khuôn mặt tái nhợt không có biểu cảm gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng , đôi môi mỏng mím thật chặt.

Hồi lâu, hắn trầm giọng nói, thanh âm khô khốc yếu ớt như lữ khách đi trong sa mạc ba ngày: "Nàng chính là người đánh bại An Dật Minh sao?”

“ Đúng vậy, chính là nàng thay cậu trút giận..." Bạn của hắn có vẻ hơi bất an khi thấy vẻ mặt hắn không bình thường, "Mặc dù cậu không thắng được An Dật Minh nhưng cậu đã làm rất tốt. Mà cậu cũng không phải là người duy nhất bị hắn ta đẩy xuống đất đánh, đừng nản chí, cũng đừng bốc đồng.”

Chưa kịp nói hết lời thuyết phục thì đã thấy vẻ mặt của anh chàng này thay đổi, trong mắt anh ta tràn đầy dũng khí để mạo hiểm mọi thứ.

Máu của người bạn lập tức dồn lêи đỉиɦ đầu, anh ta nghĩ thầm hỏng rồi, người này luôn có lòng tự trọng cao, hành vi cũng cực kì không theo lẽ thường.

Nếu cậu ta muốn thách thức vị trí đầu tiên thì sao?! Hắn có nên cản lại hay không?

Người bạn đang có một cuộc đấu tranh tư tưởng, nhưng nam sinh lại không hề biết gì về điều đó. Cậu ta nắm tay thành quyền, nhắm mắt, mở miệng và hét lên.

“Tiêu tỷ! Ba ba yêu ngươi — —!”

Đồng bạn:?

Ta cho rằng ngươi là muốn gây sự với nàng, không nghĩ đến ngươi còn quá đáng hơn, trực tiếp chọc ghẹo người ta luôn!

Nghe thấy tuyên ngôn kinh thiên động địa như thế, những người bên cạnh không khỏi đều lùi về phía sau một bước, dùng ánh mắt kính ngạc nhìn chằm chằm vị tráng sĩ vì tình yêu lên tiếng này.

Dám nói những lời này với nàng ta, ngươi chưa từng nếm qua nắm đấm của nàng sao?

Bên kia, Tiêu Thanh Vân đang suy nghĩ xem bản thân có thể đạt đẳng cấp nào.

Nàng đại khái hiểu rằng khi sức mạnh tinh thần lần đầu tiên được chia thành thang đo thì chỉ có cấp độ A, B, C, D. Mãi cho đến khi Tiêu Tử Tình và những thiên tài khác trong thời đại hoàng kim ra đời, các tiêu chuẩn ban đầu không còn có thể đo lường giới hạn của họ nữa, các cấp độ cao hơn như S, SS, SSS mới được tạo ra.

Tuy nhiên, kể từ khi thế hệ hoàng kim lần lượt qua đời, tài năng cũng dần khô héo. Lớp S từng có mặt khắp nơi trên đường phố giờ đã trở nên hiếm hoi, lớp SS thậm chí còn hiếm hơn, chỉ một số thế gia cơ giáp có thể thế hệ trước đã có người đạt đến trình độ phi thường, mới có thể có được cấp SS. Về cấp độ SSS, kể từ đó, không ai leo lên được nữa.

Cho nên trước khi đến sao Thủ Đô, Tiêu Thanh Vân cảm thấy bản thân tốt xấu là tiểu đồ đệ được sự chấp thuận của Tiêu Tử Tình, hẳn là có cấp A.

Cấp A liền rất tốt rồi, có thể ví như sự tồn tại của một thiên tài.

Còn vì sao không nghĩ đến có thể đạt cấp S.