Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Người Chơi Cơ Giáp Mạnh Nhất Khoa Tổng Hợp

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng năm giờ chiều, kỳ thi tuyển sinh đặc biệt của Đại học Quân sự Liên bang kết thúc.

Vì danh sách trúng cử ngày hôm sau mới được công bố nên thời gian tối hôm đó sẽ để cho người chơi làm theo ý mình. Họ cũng có thể đi thăm thú sao Thủ Đô nếu muốn, nhưng ban tuyển sinh chỉ chịu trách nhiệm về chỗ ở và thức ăn cho bọn họ, không chi trả các quỹ khác.

Vì vậy Tiêu Thanh Vân không chọn đi tham quan như những người khác, nàng ở lại ký túc xá tạm thời.

Làm cái gì nè?

Tiến vào web đen.

Lúc kỳ thi sắp kết thúc, Tiêu Thanh Vân nhìn vào điểm của mình, hơn người thứ hai ba điểm. Dù không giành được hạng nhất nhưng nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì việc nàng sẽ đỗ vào Đại học Quân sự Liên bang là điều chắc chắn.

Dù nhà trường sẽ miễn học phí nhưng bạn vẫn phải tự chi trả tiền ăn, tài liệu,….

Vì vậy làm thế nào để kiếm tiền trở thành vấn đề hàng đầu.

Nhưng giờ đã đến sao thủ đô rồi, cách kiếm tiền không nên quá nhỏ nhặt, lớn mật một chút, làm việc lớn.

Tiêu Thanh Vân muốn tìm xem tin tức thi đấu

ở chợ đen.

Tiểu thuyết liên sao trước kia nàng từng xem qua, các nhân vật chính đều có kinh nghiệm tham gia các trận đấu quyền anh, đấu cơ giáp ở dưới lòng đất. Thật vô lí khi thế giới mà nàng xuyên lại không tồn tại nha?

Về lý do tại sao lại không tham gia thi đấu ở chợ đen khi mới đến đây.

Bởi vì lúc ấy nàng thực không nghĩ đến bản thân trâu bò như vậy.

Ở kiếp trước, Tiêu Thanh Vân nhiều nhất là một lập trình viên thường xuyên rèn luyện thể chất, ở thế giới này nàng mới được huấn luyện qua thuật đao, thương. Sau khi huấn luyện ở không gian ngón tay vàng được một tuần, nàng cảm thấy bản thân chỉ có thể miễn cưỡng vượt qua kỳ thi tuyển sinh đặc biệt.

Không nghĩ đến sơ sẩy một phát lại gần được hạng nhất.

Nàng phải làm sao?

Một nhân viên kỹ thuật tay yếu chân mềm như nàng, vạn nhất khoa cơ giáp không chịu thả người thì sao?

……

......

Tiêu Thanh Vân có lẽ không nghĩ đến, bản thân chỉ tùy tiện nói một câu mà đánh trúng sự thật.

Khoa cơ giáp thật sự không muốn thả người.

Đại học Quân sự Liên bang, giáo viên khoa cơ giáp, Tầng A.

Trong một văn phòng mang phong cách rừng mưa nhiệt đới, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa độc đáo, tựa người vào chiếc ghế dài cạnh bàn làm việc, lười biếng đắm mình dưới ánh hoàng hôn và tận hưởng chút yên tĩnh lúc chạng vạng hiếm hoi.

Đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cửa chính rầm một tiếng bị mở ra, hai bóng người giận dữ bước vào.

“Đỗ tiểu tử, ngươi đến phân xử xem.”

Một ông già đầu tóc bạc trắng, trừng mắt đập lên bàn công tác của chủ nhiệm Đỗ, đây chính là lão sư phụ trách các thiết bị mã hoá tinh thần lúc ban ngày.

Lão sư đi theo bên cạnh vốn đang cùng hắn tranh chấp đến đỏ mặt tía tai, nhìn thấy vật liệu kim loại được cho là có thể chống đỡ được cú đấm của Tinh Thú lại bị lòng bàn tay của lão đầu làm móp, hắn không khỏi rụt cổ lại. và một số không dám lên tiếng.

Giáo sư Trương vẫn là gừng càng già càng cay, uy lực so với năm đó không giảm chút nào......

Đỗ Tu Vinh nhấc lên nhấc mí mắt: “Vẫn còn đang vì học sinh mà kia mà tranh cãi sao?”

“Đúng, chủ nhiệm Đỗ, kì tuyển sinh đặc biệt được lập nên từ trước là vì khoa cơ giáp bọn ta, thí sinh được tuyển chọn đương nhiên muốn tiến vào khoa cơ giáp ......”

“Ngươi im ngay!” Giáo sư Trương một cái đem hiệp ước chiêu sinh quăng tại trên bàn, hai tay chống thắt lưng, “Ai quy định, thí sinh được chọn ra trong kì tuyển sinh đặc biệt có quy định nào ràng buộc phải tiến vào khoa cơ giáp, ngươi tìm đi ra cho ta! Nhanh!”

Lão sư khoa cơ giáp bị vặn lại, giọng nói thấp xuống đầy chột dạ: “Điều đó không có ghi trong hiệp ước, nhưng không phải luôn là như vậy sao? Trước kia cũng chưa bao giờ thấy các người tranh đoạt với bọn ta.”

“Giống nhau sao? Những tên dưa vẹo táo nứt trước kia sao có thể so sánh với tiểu nha đầu này! Mười tám tuổi, cấp B mã hoá tinh thần, thậm chí có thể còn cao hơn, đây chính là gì? Chính là nàng trời sinh cần ăn chén cơm này! Không đến chuyên nghiệp mã hoá tinh thần, chính là lãng phí thiên phú của bản thân!”

“Không thể nói như vậy. Khoa cơ giáp của bọn ta cũng có hệ điều khiển tinh thần lực, bản chất không khác nhau là mấy, làm sao lại là lãng phí thiên phú của nàng?”

“Có thể viết mã hoá tinh thần liền có thể điều khiển cơ giáp bằng tinh thần, có thể điều khiển cơ giáp bằng tinh thần thì có thể viết được mã hoá tinh thần sao?!”

“Đúng vậy,” Lão sư khoa cơ giáp gật đầu đồng ý, giả vờ vô tình nói, “Nhưng với sự nổi tiếng của cơ giáp hiện nay, nếu có thể điều khiển cơ giáp bằng tinh thần thì không cần phải biết mã hóa tinh thần.”

Giáo sư Trương: “......”

Bị hắn làm tức giận đến mức hít một hơi thật sâu, lão sư Trương quay đầu nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ. Những đám mây lửa màu hồng đốt cháy gần hết bầu trời, tầng tầng lớp lớp, mãnh liệt giống như muốn dâng hết mọi thứ.

Chợt cảm thấy buồn bã, lão sư Trương lấy chiếc khăn tay trong túi ra và bắt đầu lau nước mắt: “Tôi biết mấy người nghĩ gì về chuyên ngành mã hóa trí tuệ. Ai cũng đều cảm thấy thời hoàng kim của nó đã qua rồi, sớm đã là chuyên ngành không có tiền đồ.....”
« Chương TrướcChương Tiếp »