Thấy tình thế không ổn, bàn tay đang hướng về phía cổ không thể rút lại được nữa, tay còn lại đã bị liên luỵ, chờ tới lúc An Dật Minh phản ứng đến việc phản kháng lại, đã muộn mất một giây.
Nắm đấm được vung ra sắp đập mạnh vào cằm của hắn, gần như có thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn khi va chạm. Hắn theo bản năng quay người, từ bỏ việc tấn công.
Nắm đấm như đã đoán trước được suy nghĩ của An Dật Minh mà tấn công dọc theo hướng hắn ta tránh né, cho đến khi hàm hắn ta nứt ra.
Lực đạo thật lớn.
Làm sao lại như thế?
Nàng không phải là người chơi không giỏi về sức mạnh nhưng lại giỏi về sự nhanh nhẹn sao?! Loại lực đạo khủng bố này là chuyện gì đây?!
“An ca!” Tiểu đệ kết nghĩa của hắn khẩn trương siết chặt khăn tay.
Một quyền chưa dừng lại, một quyền nữa lại đến.
Không cho An Dật Minh bất kỳ thời gian phản ứng, Tiêu Thanh Vân hai quyền đem hắn ném xuống đất: “Biết rõ vì sao ta ném vũ khí không?”
Trên thực tế, khi cô đang quan sát một trận đấu của An Dật Minh, nàng phát hiện ra người này tự đại cuồng vọng, thích khống chế mọi thứ.
Còn hắn am hiểu chiến đấu bằng thương, đồng nghĩa với việc một khi mất thế chủ động, hắn sẽ rơi vào thế bị động. Chỉ cần có người làm gián đoạn nhịp điệu của hắn, phá hủy tâm lý của hắn, về cơ bản sẽ thắng hơn một nửa trận chiến.
Và sự thất bại khi nàng vừa lên lôi đài lại không bị phát hiện, sớm đã bất tri bất giác đâm vào trong lòng An Dật Minh.
Tiêu Thanh Vân tiến hành kí©h thí©ɧ bằng lời nói cùng những đòn tấn công mãnh liệt và nhanh chóng, cán cân chiến thắng tự nhiên nghiêng về phía cô.
Về phần tại sao lại bỏ cung tên….
Những nắm đấm dày đặc đánh vào mặt hắn, cái sau mạnh hơn cái trước: “Bởi vì lão tử thấy vui.”
Trước khi bị đánh cho đến khi bất tỉnh, trong đầu An Dật Minh chỉ có một suy nghĩ: Chết tiệt, những cung tên đó chính là để ràng buộc sức mạnh của nàng ta! Chết tiệt, bị lừa rồi!
Tiêu Thanh Vân không có tâm trạng quan tâm đến những lời nguyền rủa của đối thủ bị nàng đánh bại. Nàng vội vàng theo trình tự khiêu chiến từng lôi đài một và nhanh chóng thu thập điểm.
Tuy nhiên, ngay khi nàng chuẩn bị khiêu chiến máy cái lôi đài cuối cùng, một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng nàng. Tiêu Thanh Vân cảm thấy không ổn, nếu phải chiến đấu thêm vài ván nữa, nàng có lẽ sẽ phải nôn mửa trên võ đài.
Đây là buổi phát sóng trực tiếp. Nếu nàng thực sự nôn mửa, sau này mỗi kỳ thi tuyển sinh đặc biệt diễn ra, giáo viên sẽ nói với các thí sinh năm đó có nữ sinh thi thử nôn tại chỗ, còn là hương vị bơ.
Sau đó, nàng không cần phải suy nghĩ về chủ nghĩa liên bang hay không, trường đại học hay trường đại học, cuộc sống hoàn mỹ lập tức hủy bỏ nha.
Nhìn thời gian, thấy còn mười lăm phút nữa là kết thúc kỳ thi, cho dù có ghi thêm điểm thì nàng cũng chỉ đạt được mấy điểm, Tiêu Thanh Vân cũng không phải muốn cầm thứ nhất, kém không nhiều là được.
Vì thế cô ôm bụng đi về phía giám thị, xin về sớm.
“Đã đi rồi sao?" Lão sư xem nàng, dường như còn có chút không buông bỏ.
Tiêu Thanh Vân:?
Mà không biết rằng với những trận đánh tuyệt vời của mình, lão sư đã xem từng cảnh không bỏ sót một đoạn nào, thậm chí còn trở thành fan của cô?
"Nhất định phải đến khoa tổng hợp của chúng tôi, bạn học, chúng tôi cần bạn trong chuyên ngành mã hóa trí tuệ.”
Sau lưng Tiêu Thanh Vân hiện lên công tắc thoát mạng, hắn thậm chí nước mắt rưng rưng quơ quơ khăn tay.
“... Được.”
Nàng vốn cũng muốn học mã hoá tinh thần ah…
Đang lúc nàng bối rối chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy xa xa một bóng người giận dữ chạy tới: “Tiêu Thanh Vân, ngươi nói không giữ lời! Ta đợi ngươi một ngày!”
Thân ảnh thiếu niên hân dần dần rõ ràng, khi không đeo chiếc ruy-băng kỳ quái, nét mặt của hắn càng đẹp hơn.
Chính là Trình Thước bị nàng cho leo cây.
"Ặc…..”
Tiêu Thanh Vân đã hoàn toàn quên mất chuyện này, cô cảm thấy chột dạ, nhanh chóng bấm ngoại tuyến phòng ngừa hắn lao tới đòi đánh nhau.
“Chắc chắn lần sau sẽ đánh.” Nàng trịnh trọng hứa.