Những người khiêu chiến tiếp theo không có trình độ như Phương Gia Nhạc, thậm chí không cần đến Tiêu Thanh Vân sử dụng đến mã hoá tinh thần, vẻn vẹn chỉ dựa vào thể chất của chính mình liền có thể quăng bọn họ một đoạn lớn, từng mũi tên bắn thẳng vào đầu, tích điểm nhỏ khen dần dần tăng lên.
Tuyển thủ xếp hàng phía sau cũng dần dần phát hiện, người thủ lôi đài số 1 không hề nhỏ yếu giống trong tưởng tượng của họ, không khỏi vội vàng rời đi, tìm kiếm cơ hội khác.
Trong nhất thời, trước lôi đài số 1 không có một bóng người, hoang vu cực kỳ.
Tiêu Thanh Vân đành phải nhường lôi đài cho người khác, đi loanh quanh tìm đồ ăn và nghỉ ngơi.
Nàng nhìn vào bảng xếp hạng điểm của mình. Nàng vừa đánh bại tổng cộng hai mươi mốt người chơi, hiện tại đã tích lũy được hai mươi tư điểm, xếp thứ tám mươi tư trong bảng xếp hạng.
Có chút chậm rồi.
Tiêu Thanh Vân ra khỏi trạm cung cấp năng lượng, trong miệng ngậm một bình dịch dinh dưỡng, thở dài.
Nàng vốn không muốn dọa người khiêu chiến chạy mất, mới thu lực lượng chậm rãi đánh, không có nghĩ đến cuối cùng vẫn là để cho chạy đi không ít.
Mọi người đều có chút yếu ớt ah.
Khả năng chịu đựng tâm lý quá kém rồi, không đánh một chút làm sao biết rõ đánh không nổi?
Người thấy thế không khỏi chạy đi: ĐM! Ngươi một mũi tên một cho bay mài một người, bọn hắn không chạy mới là kẻ ngốc!
Sau khi uống hết dịch dinh dưỡng rồi ném vào thùng rác, Tiêu Thanh Vân gãi tóc, nghĩ ra biện pháp đối phó.
Trâu không đi tìm cọc thì cọc đi tìm trâu.
Chỉ cần đánh từng người một là được rồi.
Dịch dinh dưỡng là vị bơ, lúc uống không cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi uống hết Tiêu Thanh Vân có chút muốn nôn, nàng nhịn cảm giác khó chịu, bước nhanh tới khu lôi đài.
Lúc này mới phát hiện phía trước có một lôi đài khá vắng vẻ.
“Này! Như vậy có vẻ không tốt nha!”
“Có vẻ cố ý tra tấn người nha?”
Chỉ thấy trên đài, thiếu niên gầy gò bị đánh không thành hình người, mặt mũi bầm dập, cặp kính bị giẫm nát, có vẻ như sắp không trụ nổi. Nhưng đối thủ không chịu buông tha, đâm từng nhát vào những chỗ không gây chết người, con dao trắng đâm vào rút ra toàn máu, máu chảy ra đau đớn khiến thiếu niên kia bị sốc, rùng mình và co rúm lại.
“Tuy chỉ là kiểm tra nhưng cảm giác chân thật lên đến tám mươi phần trăm, người này đúng là khổ.”
“Nghe nói trước đó có người thi đấu trên Tinh Võng vì cảm giác đau đớn quá cao, tinh thần lực tạo thành tổn thất không có thể phục hồi.”
“Ta biết chuyện này, thật đáng tiếc......”
“Uầy uầy, lại một tên phật online! Quy tắc không cuộc thi đâu có cấm làm như vậy, phương thức tác chiến của An ca chúng ta chính là như vậy, có ý kiến...... Đệt! Ai ah!”
Tiêu Thanh Vân cười nhạt một tiếng, một phát đánh bay nam sinh đang diễu võ dương oai: “Ai nha, ta không cố ý, chỉ là nhìn nhầm thôi. Ta hơi buồn nôn, đang tìm thùng rác, nhưng bị nhầm sang ngươi.”
Nói lời rác rưởi gì chứ.
"Ngươi…”
Hắn phẫn nộ quay đầu, muốn xem xem là tên nào bị mù dám đi trêu chọc hắn, phát hiện lại là nữ sinh chỉ cần một mũi tên đã tiễn hắn rời sân. Nhớ tới mũi tên lạnh như băng bắn xuyên qua đầu hắn lúc nãy, hắn không khỏi im lặng, lặng lẽ lui về phía sau một bước.
Trên đài, dường như cảm thấy vô vị, hắn rốt cục kết thúc hành hạ, một đao đem thiếu niên kia tiễn ra ngoài sân.
“Còn có người muốn khiêu chiến sao?”
Tuyển thủ của phía dưới đều có chút do dự, muốn ra mặt lại không quá dám, người này là có chút thực lực. Chàng trai vừa rồi rơi vào tình huống đó vì không thể chịu đựng được hành vi bạo lực của hắn nên đã tới thách đấu hắn.
Hiện trường rơi vào tình trạng khó xử.
Chàng trai trên sân khấu hất mái tóc ngắn màu đỏ và nở nụ cười khinh thường.
Toàn lũ nhát gan, chỉ biết nói mồm.
Lúc này, một giọng nữ bình tĩnh vang lên: “Chưa bắt đầu sao?”
An Nhất Minh sửng sốt, phát hiện đã có một bóng người đứng trước mặt mình, nhưng hắn lại không phát hiện ra.
Thấy hắn nhìn mình, Tiêu Thanh Vân sốt ruột ngước mắt lên: "Sao ngươi còn đứng đó? Nếu không phải ta là người chính trực, hiện tại ngươi đã nằm trên đất rồi.”
Giọng điệu của cô gái rất kiêu ngạo, gần như khiến An Nhất Minh bật cười, lập tức gạt bỏ sự kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của cô: “Chỉ mỗi cô thôi sao?”
Tiêu Thanh Vân mỉm cười ném cung tên trong tay đi: “Chỉ mỗi ta.”
Dưới lôi đài, những người đã từng nhìn thấy nàng không khỏi ngơ ngác: "Cô gái này không phải bắn cung giỏi nhất sao? Tại sao cô ấy lại vứt nó đi?”
“Đúng vậy, ta có cùng nàng đánh qua, bị nàng hung hăng ấn trên mặt đất. Ăn ngay nói thật, chính xác là rất trâu bò, nhưng nếu người bị đánh không phải ta liền tốt rồi.”
"Cười chết mất…”
“Có ổn không...? Tôi thấy nàng rất gầy yếu, sao có thể đánh bại hắn bằng tay không…”
….
….
An Dật Minh nghe được tiếng nghị luận bốn phía, hắn nhướn mày: "Ngươi là tuyển thủ thuộc kiểu tốc độ, ta khuyên ngươi không nên bỏ vũ khí nha......”
Chưa kịp nói xong, hắn đã nhìn thấy một nắm đấm có sức gió mạnh lao đến, hắn nhanh chóng quay đầu tránh né, trở tay tóm lấy cổ cô gái.
Tuy nhiên, nắm đấm đó chỉ là ngụy trang. Một quyền tiếp theo của nàng đã giáng xuống, đánh mạnh vào hàm dưới của hắn.