Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Người Chơi Cơ Giáp Mạnh Nhất Khoa Tổng Hợp

Chương 1

Chương Tiếp »
Tinh nguyên năm 3022, hành tinh c-537

Trong căn phòng chật hẹp, âm thanh máy móc ngắn ngủi đột nhiên vang lên, nữ sinh đang ngủ say không khỏi duỗi tay dùng chăn bông một mực che đậy đỉnh đầu.

“Leng keng~”

Kế đó tiếng chuông báo thức thứ hai cũng vang lên không dứt.

Tiêu Thanh Vân bị làm phiền cơn buồn ngủ cũng biến mất, cô chầm chậm từ trên giường ngồi dậy giơ tay tắt chuông báo của quang não trên bàn.

Làm xong một loạt động tác cô không khỏi thở dài.

"Lao động chân tay chính là tầng lớp thượng lưu của xã hội."(Tự giễu)

Tiêu Thanh Vân dùng nước lạnh rửa mặt, dần tỉnh táo lại, sau đó dùng khăn lông lau khô bọt nước trên mặt, khoác túi vải, rồi lao ra khỏi nhà.

Hiện tại là 7:30 tối, cô phải tới quán ăn làm việc.

Một tuần trước, Tiêu Thanh Vân từ một người giàu có tay nắm cổ phần công ty biến thành một đứa trẻ nghèo khổ đang tuổi vị thành niên cùng tên. Đứa trẻ này không có người thân hay họ hàng gì, sống một mình tại phòng trọ giá rẻ ở ngoại ô thành phố, dựa vào cứu trợ của chính phủ và công việc tại quán ăn sống qua ngày.

Nguyên thân tốt nghiệp trung học phổ thông nhưng không có tiền học đại học cũng không có thành thạo một nghề nào. Mà ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển hàng đầu này, một học sinh tốt nghiệp trung học muốn tìm một công việc sống tạm không dễ dàng, chỉ có bà chủ của quán ăn này đồng ý nhận nàng cho nàng miếng cơm ăn.

Đáng tiếc là trong một lần mưa sao băng, nguyên chủ của cơ thể này bị thiên thạch rơi xuống đập trúng, hồn phách chẳng biết đi đâu tỉnh lại liền đổi thành nàng.

Tiêu Thanh Vân là một người có tính cách tốt, cũng tiếp nhận hiện thực một cách nhanh chóng, trở thành một nhân viên quán ăn chăm chỉ.

Nhưng đây không phải là phương pháp lâu dài.

Công việc phục vụ cực kỳ vất vả làm việc ngày đêm đảo lộn, vừa làm chính là năm sáu tiếng đồng hồ, còn không biết khi nào sẽ bị trí tuệ nhân tạo cướp lấy, vẫn là nàng nên quay về nghề cũ.

Kiếp trước công việc của Tiêu Thanh Vân là lập trình viên, kỹ năng đầy mình, năng lực học tập cực kỳ mạnh, nhưng cô không dám tùy tiện dựa vào nó để tìm công việc.

Hơn một nghìn năm là một thời gian dài, công nghệ đang phát triển nhanh chóng, trước khi nắm giữ được kỹ thuật của thời đại này cô không có bất cứ sức cạnh tranh nào.

Cho nên ngoại trừ đi làm mỗi ngày 6 tiếng, ngủ 8 tiếng, thời gian còn lại cô đều dùng để học tập phương thức mã hóa và ngôn ngữ lập trình mới.

Còn may mắn là có nền tảng vững chắc, Tiêu Thanh Vân bắt đầu cực nhanh, đồng thời đạt tới trình độ phát triển trung bình của thế giới này, hơn nữa nàng còn hiểu rõ một loại phương thức mã hóa kiểu mới.

Mã hoá tinh thần.

Lập trình viên đạt tới tinh thần lực trên cấp B có thể sử dụng tinh thần lực để điều khiển số liệu tiến hành mã hóa trực tiếp, hiệu quả của loại mã hóa này rất cao, nó có nhiều ưu điểm mà mã hóa thông thường không thể đạt tới. Nhưng rất ít người của Liên bang có thể đạt được đến trình độ này.

Có hai nguyên nhân chính, một là tinh thần lực trên cấp B trong liên bang chỉ chiếm 20%, hầu hết mọi người đều không có cách nào đạt tới cấp độ này; hai là người đạt tới cấp B thường sẽ lựa chọn trở thành chiến sĩ cơ giáp, nghề nghiệp hàng đầu của toàn liên bang.

Trong khi đang nhớ lại những cái này, tàu sắt hạng nhẹ đã tới trạm.

“Thanh Vân, đến rồi à.” Bà chủ mập mạp đứng sau quầy hàng, ngón tay bấm vào màn hình điện tử để thanh toán tiền, nhìn thấy Tiêu Thanh Vân đi vào, bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ thời gian vừa vặn đến 7:59, “Hôm nay cũng rất đúng giờ.”

Tiêu Thanh Vân cười cười nhanh nhẹn cất túi vào tủ đựng đồ của nhân viên, bàn giao công việc với người phục vụ ca trước, sau đó đứng trước quầy, nở một nụ cười công nghiệp

“Hoan nghênh quý khách đã đến quán ăn Thực Hải, xin hỏi quý khách cần gì?”

“Một phần burger hai tầng thịt, một phần cơm protein ít chất béo…” Vị khách này một hơi ước chừng gọi đến mười mấy loại, mỗi loại đều không giống nhau

Vốn cho rằng nhân viên phục vụ có thể sẽ không theo kịp tốc độ của mình, hắn nổi tiếng ở công ty là người nói nhanh, người bình thường dùng lỗ tai chưa chắc đã nghe kịp, huống chi là tốc độ tay.

Hắn vốn định lặp lại một lần nữa đơn đặt hàng của mình lại thấy nữ sinh trước mặt mười ngón tay linh động, nhanh chóng chỉnh sửa theo tốc độ của hắn, thậm chí ngay khi vừa nói xong đơn đặt hàng của hắn cũng hoàn thành.

Khách hàng này liền hứng thú: “Tiểu cô nương, tốc độ tay này của ngươi thật nhanh, ngươi luyện bao lâu rồi?”

Tiêu Thanh Vân không hiểu sự ngạc nhiên của hắn, theo cô, đây đều là thao tác thường lệ. Ở kiếp trước tốc độ tay của cô rất nhanh, không chỉ kỹ năng đánh máy và mã hóa mà khả năng quản lý vi mô và tốc độ chơi game của cô cũng cao hơn nhiều so với người thường, gần như sánh với tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu thế giới.

Mà một đời này, thân thể của nguyên chủ chỉ có hơn chứ không kém nàng. Nếu như nói nàng là bảy phần thiên phú ba phần nỗ lực, vậy nguyên chủ có thể nói là điển hình của tài năng thiên bẩm

Khi Tiêu Thanh Vân lần đầu tiên viết mã hóa ở thế giới này nàng liền phát hiện hai tay nàng cực kỳ linh hoạt và cơ thể có độ nhanh nhẹn rất cao. Nếu dùng cơ thể này đi làm kiểm tra ở kiếp trước, cô thậm chí còn có niềm tin rằng nó sẽ vượt qua kỷ lục cao nhất.

Cũng chính vì đôi tay này mới giúp nguyên chủ giành được công việc.

Bà chủ vốn đang ở bên cạnh đếm tiền lại gần khoác lác nói: “Ôi, Thanh Vân là trời sinh bàn tay nhỏ đã linh hoạt rồi..”

Tiêu Thanh Vân chỉ quen bất quá nửa năm với bà chủ:....

Được nha.

“Là sao?” Vị khách hàng đẩy đẩy kính mắt, "Đáng tiếc… ”

Đáng tiếc cái gì hắn không nói, nhưng Tiêu Thanh Vân biết rõ, hắn là muốn nói đáng tiếc bằng cấp không đủ chỉ có thể ở đây làm nhân viên phục vụ.

Nàng cười cười, không nói chuyện, chỉ tiếp tục gọi món cho khách hàng tiếp theo: “Xin chào quý khách muốn gọi món gì?”

Bận rộn một buổi tối, Tiêu Thanh Vân trở về đã là hai giờ sáng.

Điều kiện của phòng trọ giá rẻ không hề tốt, một phòng ngủ một phòng khách đơn sơ, đồ nội thất bên trong ít đến đáng thương. Thậm chí tại thời đại công nghệ cao này, thiết bị thông minh duy nhất trong nhà trừ quang não của cô ra tuyệt đối không còn cái khác

Tiêu Thanh Vân thoáng chốc còn cho rằng mình đã trở về hoàn cảnh nghèo khó ở kiếp trước, trước khi trở nên giàu có.

Tuy nhiên, cho dù ở một nơi như vậy, mỗi tháng cũng tốn một nửa tiền lương của cô.

Tiền lương của nhân viên quán ăn ca sáng là tám mươi tinh tệ, ca tối là một trăm tinh tệ, thưởng chuyên cần mỗi tháng là hai trăm tinh tệ, thu nhập một tháng khoảng ba nghìn tinh tệ. Mà tiền thuê của phòng trọ giá rẻ này là một nghìn bốn trăm tinh tệ, còn may quán ăn đã bao cơm canh một buổi, sau một tháng khấu trừ chi phí ăn uống còn lại và chi phí học tập sách kỹ năng cần thiết, cũng có thể tiết kiệm tám trăm đến một nghìn tinh tệ.

Nhờ vào đức tính siêng năng và tiết kiệm của nguyên chủ, tài khoản của cô đã tích lũy được vài nghìn tinh tệ. Tuy số tiền này không đủ để học đại học hàng đầu của liên bang, nhưng cũng đủ để chỉ trả học phí cho các trường đại học bình thường.
Chương Tiếp »