Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh
Hạ Lẫm ngồi xếp bằng trên thảm, chắp tay trước ngực, nắm linh thạch, nhắm mắt hấp thu, một làn khói trắng nhàn nhạt bay vờn quanh thân thể, hô hấp đều đặn, có qui luật.
Một lát sau, Hạ Lẫm thu liễm khí tức lại, chậm rãi mở mắt, trong con ngươi thâm thúy hiện lên một tia sắc bén như bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ. Linh thạch trong tay anh ta đã bị hấp thu hết linh khí, ảm đạm không còn chút ánh sáng.
39 ngày.
Chỉ còn lại hai viên linh thạch cuối cùng, anh sẽ nhanh chóng có thể đi tìm người kia.
Trải qua mấy ngày tu luyện này, Hạ Lẫm cảm giác được linh lực trong cơ thể rõ ràng gia tăng, tinh thần lực cũng trở nên càng thêm sinh động, nhưng không có xuất hiện tình trạng mất khống chế quá độ, ngược lại càng dễ thao tác hơn so với trước kia.
Đang trong lúc suy tư, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phi Thác: "Ngài Hạ, ngài tỉnh rồi à? Ông chủ hẹn ngài 9 giờ gặp mặt, bây giờ không xuất phát liền phải đến muộn."
Theo như lời của anh ta, "Ông chủ" đây chính là cha của Hạ Lẫm, Hạ Chi Quân.
"Đã biết." Hạ Lẫm đứng lên, đem linh thạch trong tay bỏ vào một cái hộp tinh xảo, sau đó đi vào phòng tắm.
Phi Thác ở ngoài cửa đợi một lát, nghe được âm thanh mở cửa, đang muốn quay đầu lại, bỗng nhiên có cảm giác một cổ tinh thần lực mãnh liệt ập vào trước mặt, làm anh ta nhịn không được lui về phía sau vài bước.
Đứng yên một lúc, Phi Thác hoảng sợ nhìn lại Hạ Lẫm, cho rằng tinh thần lực của anh lại xuất hiện bạo động. Thế nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, trấn định như bình thường.
"Ngài Hạ, ngài không có việc gì chứ?" Anh ta cẩn thận hỏi một câu.
"Tôi có thể có chuyện gì?" Hạ Lẫm lập tức hướng dưới lầu đi xuống, dáng người thẳng, bước đi vững vàng, mang theo một trận kình phong.
Phi Thác đi theo phía sau cách anh năm nước, cả người căng chặt, cảm nhận được uy áp tinh thần đến từ trên người anh, âm thầm suy đoán tinh thần lực của ngài Hạ phải chăng lại phát sinh biến cố gì, vì sao đột nhiên rung chuyển như thế?
Tinh thần lực mạnh mẽ trên người Hạ Lẫm, thẳng đến lúc xe ngừng ở trước cửa Hạ gia mới thu liễm lại.
Xuống xe, Hạ Lẫm đi vào trang viên Hạ gia, Hạ Chi Quân đang ngồi ở thư phòng chờ anh.
Hạ Lẫm hướng ông ta chào hỏi, biểu tình bình đạm mà xa cách.
Hạ Chi Quan đã ngoài 50, tóc bạc trắng, nhưng không hề có biểu hiện của tuổi già, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái của bậc trưởng bối đầy uy nghiêm.
Ông ta trước cùng Hạ Lẫm tùy ý hàn huyên vài câu về chuyện trong nhà, sau mới hỏi: "Chuyện của con và vị họ Kiều kia là như thế nào?"
"Như thế nào là sao ạ?"
"Anh ta không phải theo đuổi con đó chứ?"
Hạ Lẫm cạn lời, đến cha của anh mà còn cho rằng Kiều Cổ Tư đang theo đuổi anh à?
Không đợi anh trả lời, Hạ Chi Quân lại nói: "Nếu con cũng có ý đó, vậy cùng Kiều gia liên hôn cũng là lựa chọn không tồi."
Hạ Lẫm kinh ngạc nhìn về phía Hạ Chi Quân, nghi hoặc: "Ngài không phải vẫn luôn hy vọng con cưới một thiên kim thế gia sao? Đám cưới đồng tính chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của ngài, vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý? Bởi vì gia thế Kiều gia sao?"
"Đương nhiên gia thế Kiều gia cũng là một nguyên nhân." Hạ Chi Quân chậm rãi nói, "Chủ yếu là tuổi tác của con không còn nhỏ, lại chậm chạp trong việc tìm kiếm đối tượng vừa ý, ta không hy vọng con tiếp tục chần chờ, chỉ cần con thích, hai bên lại môn đăng hộ đối, giới tính cũng không phải vấn đề quan trọng. Hiện giờ kỹ thuật gen rất tiên tiến, muốn sinh con có rất nhiều biện pháp."
"Môn đăng hộ đối?" Hạ Lẫm lạnh lùng nói, "Nếu không có môn đăng hộ đối, con liền sẽ không được phép tìm bạn đời đồng tính có phải không?
Hạ Chi Quan trong mắt hiện lên một tia khác thường:" Thân là người Hạ gia, ta cho rằng con đã sớm giác ngộ. "
Hạ Lẫm không muốn tiếp tục tranh cãi:" Hôm nay ngài gọi con về là vì chuyện này? "
" Đúng vậy. "Hạ Chi Quân không nóng không lạnh trả lời.
" Như vậy hiện tại con nói cho ngài biết, Kiều Cổ Tư không có theo đuổi con, con đối với anh ta cũng không có bất luận cảm giác gì. "Hạ Lẫm đứng lên," Bạn lữ của con, con sẽ tự mình tìm, ngài không cần phải nhọc lòng. "
Hạ Chi Quân thấy anh muốn đi, nói thêm một câu," Ba hy vọng con sớm có quyết định. "
Hạ Lẫm sắc mặt hơi trầm xuống, xoay người đi ra thư phòng.
Một lát sau, một vị phu nhân từ cửa hông đi vào, đưa cho Hạ Chi Quân một ly trà, nhỏ nhẹ nói:" Ông thật là, rõ ràng quan tâm con của mình, vì sao không thể nói chuyện dễ nghe một chút? "
" Quan tâm nó? Nó có khi nào cần đến tôi quan tâm đâu? "Hạ Chi Quân nâng chung trà lên, vẻ mặt lạnh lùng.
" Ông chính là mạnh miệng mềm lòng. "Phu nhân thở dài một hơi," Có phải phía trên lại tạo áp lực với ông không? "
Hạ Chi Quân gật gật đầu, nhíu mày nói:" Phía trên cũng rất quan tâm trạng thái tinh thần của Hạ Lẫm, khoảng thời gian trước, tinh thần của nó xuất hiện dị thường, trở nên càng thêm hỗn loạn, không ít người đã xem nó như nhân tố không ổn định, thậm chí có người còn đề nghị tiến hành cách ly trị liệu cho nó. "
Một cường giả cấp S có tinh thần lực không ổn định, bất luận thế nào thì đối với quốc gia cũng là một loại uy hϊếp tiềm tàng.
" Tôi hiểu ý của ông. "Phu nhân nhẹ giọng nói," Ông là muốn nó tìm được một đối tượng kết hôn có địa vị, như vậy mới có thể gia tăng lợi thế chính trị. "
Hạ Chi Quân không nói gì.
Phu nhân tiếp tục nói:" Một khi đã như vậy, vì sao không thương lượng với nó đàng hoàng mà lại gây bất hòa như thế?
Hạ Chi Quân hừ lạnh một tiếng: "Với tính cách của nó, căn bản sẽ không đem hôn nhân làm lợi thế chính trị. Nguyên bản còn cho rằng Kiều Cổ Tư là một cơ hội, không ngờ chỉ có đối phương tình nguyện mà thôi. Ai, tôi đã sớm biết, tiểu tử kia làm sao lại có thể thích đàn ông. Hơn nữa, Kiều Cổ Tư cũng không phải là một đối tượng thích hợp để kết hôn."
"Tiếp theo ông tính như thế nào?" Phu nhân hỏi.
Hạ Chi Quân dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau mở miệng nói: "Bà giúp nó tìm kiếm vài đối tượng thích hợp, tìm cơ hội cho bọn chúng tiếp xúc nhiều một chút. Tôi sẽ nghĩ cách thỉnh Văn Thái đại sư rời núi, nếu nhờ ông ta hỗ trợ, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề tinh thần lực của Hạ Lẫm."
Hạ Lẫm bước ra khỏi trang viên Hạ gia, tâm tình vô cùng áp lực.
Anh biết rõ dụng ý của cha, đơn giản là muốn củng cố địa vị cho anh. Chỉ là anh đối với quyền lợi đó không có chút quyến luyến nào, nếu có thể, anh tình nguyện ở cùng một chỗ với người kia, bình bình đạm đạm sống qua ngày. Nhưng vì ý thức trách nhiệm được bồi dưỡng từ nhỏ, làm anh không cách nào tùy ý làm bậy.
Hạ Lẫm đứng yên trước cửa xe, hướng Phi Thác nói: "Cậu qua xe kia ngồi đi, tôi muốn yên tĩnh một lát."
Phi Thác cung kính khom người, sau đó đi đến ghế sau chiếc xe bên cạnh. Vừa mới mở cửa xe, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng động cơ nổ máy, quay đầu lại đã thấy, Hạ Lẫm lái xe chạy đi mất.
Phi Thác vội vàng đuổi theo, kết quả còn chưa chạy được mấy trăm mét, tính hiệu GPS trên xe của Hạ Lẫm đã biến mất trên màn hình.
"Thiếu gia giống như đã tắt tín hiệu GPS, làm sao bây giờ?" Vệ sĩ hoang mang nhìn về phía Phi Thác.
Phi Thác suy tư một lát, nói: "Không cần lo lắng, tôi biết ngài ấy đi chỗ nào, anh cứ theo con đường này từ từ đi."
"Vâng."
Hạ Lẫm một đường lái xe, lập tức theo hướng núi Tư Du mà đi.
Hiện tại anh rất muốn đến gặp người kia, nhìn một chút thôi cũng đủ rồi.
"Ha ha ha ha.." Trên cỏ, một cậu bé bảy, tám tuổi đang ôm một cái vân đoàn vui sướиɠ mà lăn lộn, hai gã vệ sĩ đang đứng một bên, thời khác đều chú ý bảo vệ an toàn cho cậu bé.
Cách đó không xa, An Nhàn và Bạch Hầu lão tiên sinh đang ngồi dưới ô che nắng, một bên uống trà một bên nhìn cậu bé chơi đùa.
Đứa bé kia chính là cháu trai của Bạch Hầu lão tiên sinh Bạch Hầu Chử, cũng là cháu đích tôn duy nhất của lão tiên sinh, mỗi tháng đều đem cậu bé đi tiếp nhận trị liệu mấy ngày. Đáng tiếc, Bạch Hầu Chử bẩm sinh trí lực rất thấp, tuy đã bảy, tám tuổi nhưng những con số đơn giản thậm chí còn không đếm được.
Lão tiên sinh nhìn cháu trai của chính mình, trên mặt tuy rằng mang theo tươi cười, trong mắt lại lộ ra đau lòng cũng bất đắc dĩ.
"Cậu nói rất đúng, ta hẳn nên thường xuyên mang thằng bé ra ngoài vận động một chút." Lão tiên sinh cười nói, "Xem hắn chơi đùa vui vẻ chưa kìa."
An Nhàn rót cho ông ta ly trà, mở miệng nói: "Nhìn ra được, ngài thực sự rất thương yêu đứa nhỏ này."
"Ha ha, nó là cháu trai của ta, ta không thương nó thì thương ai?" Lão tiên sinh nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, "Ta chỉ mong nó có thể khỏe mạnh trưởng thành, cho dù vĩnh viễn đơn thuần như vậy cũng chẳng sao cả."
"Nếu thế thì ngài cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe của bản thân, cuộc sống của thằng bé, không thể không có ngài."
Lão tiên sinh chỉ cười cười, không nói gì.
An Nhàn cũng không cần phải nhiều lời nữa, một già một trẻ tựa như ôm thủ tĩnh tọa thương tùng thúy bách [1], thản nhiên tự đắc mà hưởng thụ rất tốt phong cảnh.
[1] ngồi an tĩnh bất động như cây tùng trăm tuổi.
Đúng lúc này, một người hầu gái đi tới, cung kính nói: "Tiên sinh, vừa rồi quản gia tới báo, nhị thiếu đang ở trong trang viên chờ ngài."
Lão tiên sinh sắc mặt biến đổi, cả giận nói: "Tên nhãi ranh kia còn dám tới gặp ta! Ai cho cậu ta tiến vào, gọi người đuổi cậu ta ra đi."
Hầu gái chần chờ: "Nhị thiếu nói là tới đón Chử thiếu gia về nhà."
"Hừ, từ khi nào mà cậu ta biết quan tâm con của mình như vậy?" Lão tiên sinh tức giận vỗ mạnh lên bàn, lúc đứng dậy chuẩn bị trở về, khóe mắt thoáng nhìn về phía Bạch Hầu Chử đang chơi đùa, lại dừng bước.
Đương lúc còn do dự, bên tai đã truyền đến một giọng nói: "Lão tiên sinh, nếu ngài không ngại, chi bằng để Tiểu Chử ở nhà tôi hai ngày thế nào? Tôi có nuôi mấy con thú cưng, tin chắc thằng bé sẽ thích."
Lão tiên sinh mày mở ra, đối An Nhàn cười nói: "Phiền toái cậu rồi, nếu Tiểu Chử quá ầm ĩ, cậu cứ cho người đem nó đưa về."
"Ngài yên tâm, tôi sẽ chiếu cố cậu ấy thật tốt."
Lão tiên sinh gật gật đầu, sắc mặt tốt hơn một chút, hùng hổ hướng về phía trang viên đi đến.
Trên cỏ, chỉ còn lại An Nhàn, Bạch Hầu Chử cùng với một người hầu gái phụ trách chăm sóc cho cậu.
Bạch Hầu Chử thấy ông nội của mình rời đi, lúc đầu còn thật thà nhìn theo phát ngốc một hồi, sau đó mới cầm vân đoàn lên nhét vào miệng.
"Ai nha, Chử thiếu gia, cái này không ăn được đâu." Hầu gái vội vàng tiến lên, đem đồ vật trong miệng cậu moi ra, động tác có chút thô lỗ, móng tay không cẩn thận còn cào xước khóe miệng cậu.
Bạch Hầu Chử bị đau, ô oa một tiếng khóc lên.
"Ai nha, thật là." Hầu gái một bên lau nước mắt cho cậu, một bên nhỏ giọng oán giận.
Cô ta cho rằng An Nhàn cách khá xa nên không nghe được, cho nên chẳng thèm che giấu sự chán ghét trong lòng.
An Nhàn nhíu mày, chậm rãi đi tới, nói với cô ta: "Cô về trước đi, Tiểu Chử hai ngày này liền giao cho tôi chăm sóc."
Hầu gái khó xử: "Tôi là hầu gái bên người Chử thiếu gia, không thể tùy tiện rời ngài ấy đi."
"Cô trở về nói với lão tiên sinh, đây là tôi quyết định, ông ấy sẽ không trách cô."
"Chuyện này.." Hầu gái còn muốn tiếp tục nói, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của An Nhàn, nên đành ngậm miệng.
Cô ta động môi vài cái, cuối cùng cái gì cũng không dám nói, liếc mắt nhìn Bạch Hầu Chử một lát rồi rời đi.
"Tốt, người nên đi đều đi cả rồi." An Nhan đứng trước mặt Bạch Hầu Chử, từ trên cao nhìn xuống cậu bé, "Từ giờ trở đi, cưng cứ theo chị nhé."
Bạch Hầu Chử ngồi dưới đất, ngưỡng đầu nhỏ, ngây thơ nhìn An Nhàn, trên mặt còn lưu lại hai vệt nước mắt.
An Nhàn hướng cậu lộ ra nụ cười sảo quyệt còn hơn cả bà ngoại của lang sói.
Bạch Hầu Chử còn tưởng rằng cô đang an ủi chính mình, quẹt quẹt nước mũi, cũng ngây ngô nở nụ cười thiên chân vô tà với cô. Hoàn toàn không biết vận mệnh của chính mình, sắp chuyển biến từ hình thức vật hi sinh pháo hôi, trở thành nhân vật tiến vào hành trình khai mở Long Ngạo Thiên..