Chương 17: Đồ tể trong sương mù phần 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rolla phảng phất như đang nghe truyện nghìn lẻ một đêm, cả người đều ngây dại.

Nam tước Harry dừng bước, quay đầu nhìn về phía Ninh Chuẩn.

Trên gương mặt hơi gầy của ông ta treo nụ cười, lại làm cho người ta vô cớ cảm thấy lạnh thấu xương, “Lewis tiên sinh, ngài nên biết, thế giới này chỉ chấp nhận chân tướng và chứng cứ thật sự.”

“Tôi cũng cho là như vậy.”

Ninh Chuẩn cong cong khóe môi, khí thế bức người vừa rồi lại chợt biến mất, đặt mông ngồi lên đùi của Lê Tiệm Xuyên.

Lê Tiệm Xuyên da mặt khẽ giật, nhưng vẫn trầm giọng hô: “Chân không thời gian!”

Ánh mặt trời và bụi mịn đồng thời ngưng lại, thế giới biến thành hai màu đen trắng.

Nụ cười của Nam tước Harry trong nháy mắt trở nên phai nhạt, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm vào Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, ánh mắt thâm trầm như bão táp đêm đen.

Mỗi màn chơi người chơi chỉ có thể sử dụng một lần ‘Chân không thời gian’, Ninh Chuẩn đã dùng qua, lần này chỉ có thể là Lê Tiệm Xuyên dùng. Mà mỗi lần chân không thời gian được sử dụng để giải mã đáp án, thời gian của nó sẽ gần như đạt đến cực hạn, thẳng đến khi giải mã đáp án kết thúc, mới có thể giải trừ trạng thái chân không.

“Ta sẽ không gϊếŧ cậu.” Nam tước Harry mỉa mai nói.

Ninh Chuẩn mắt đào hoa khẽ nâng, “Đương nhiên ông sẽ không, bởi vì nơi này là Bạch Giáo Đường. Cũng là nơi mà tôi lựa chọn nói dối để cho số 2 sẽ tiến hành giải mã đáp án ở chỗ này. Ông sinh ra ở nơi đây, có lẽ còn chịu nơi đây trói buộc, cho nên trước đó, ông mới kéo Rolla ra khỏi giáo đường động thủ.”

Ánh mắt hung ác của Nam tước Harry tối sầm lại.

Rolla lấy lại tinh thần, rồi lại bối rối một chút, “Ngươi không phải là số 2?”

Cô vô thức mà đem ánh mắt dời về phía Lê Tiệm Xuyên ngồi ở sau lưng Ninh Chuẩn.

Lại thấy Lê Tiệm Xuyên trầm mặt, bộ dáng lãnh khốc, lạnh lùng mở miệng: “Tôi là số 11.”

“Anh là số 11? … Chỗ ngồi của anh và số 10 gần nhau, chẳng lẽ… Anh cũng có Ma Hộp, số 10 là thông qua anh tiến vào trò chơi?”

Bởi vì Rolla đã từng ở trên bàn ăn nói mình có Ma Hộp, vậy thì không khó đoán ra quan hệ giữa Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, dù sao hai người bọn họ cũng chưa bao giờ che giấu.

“Người chết chính là số 2…”

Rolla cúi đầu thì thào nửa câu, đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Ninh Chuẩn, “Cậu lấy tôi và số 2 làm đá dò đường?!”

Ninh Chuẩn nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt lại lạnh như băng: “Đúng. Bằng không thì cô cho rằng, cô còn giá trị nào khác ư? Thế giới này sẽ không chỉ cho phép mình cô được gϊếŧ người khác, mà không để cho người khác gϊếŧ cô. Có lẽ cô cũng đã trải qua ba bốn vòng chơi, biểu lộ ngu xuẩn như vậy để cho ai xem?”

Bị đôi mắt lạnh lẽo u ám đó nhìn chằm chằm, trong lòng Rolla bắt đầu sợ hãi mà phát run.

Giống như bị chậu nước đá giội lên đầu.

Sự phẫn nộ trong nháy mắt đã dập tắt, đôi môi của cô ta run rẩy, “Tôi muốn biết đáp án.”

Ninh Chuẩn nhàn nhạt liếc nhìn Rolla, mắt đào hoa khép lại, “Thật ra suy luận của cô về một phần nào đó, cũng không sai, hơn nữa rất trùng hợp với chân tướng mà tôi điều tra được. Ví dụ như ông chủ tiệm bánh mì là Jack, đồng thời thật sự hắn vào ban đêm sẽ giả trang thành kỹ nam, hành hung gây án.”

“Vậy tại sao…”

Rolla vừa định hỏi tiếp tục, lại bỗng nhiên ý thức được cái gì, thất thanh nói: “Các người… Các người ở trang viên Girth đã nhận được cái gì?”

“Nhật ký của Molly phu nhân, và một tấm hình.”

Ninh Chuẩn cong cong khóe môi.

Cơ thể của tất cả mọi người đều bị giam cầm tại chỗ, không thể nhúc nhích, nhưng lúc Ninh Chuẩn nói ra những lời này, quyển nhật ký và bức ảnh tựa như được một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt, bay ra khỏi túi Ninh Chuẩn, rơi trên mặt bàn, tự động mở ra.

Lê Tiệm Xuyên chú ý tới sắc mặt của Nam tước Harry trong nháy mắt trở nên vặn vẹo.

Điều này làm cho tâm tình của hắn tốt hơn một chút.

Ít nhất khi phải chịu đựng xúc cảm bờ mông của Ninh Chuẩn đè ép trên đùi, hắn không đến mức sẽ giống như chó dại, tùy thời đều muốn há miệng cắn người.

“Đây là…”

Rolla hỏi.

Ninh Chuẩn nhàn nhạt nói: “Người đàn ông trong bức ảnh là Henry, người phụ nữ là Molly phu nhân. Mà một góc bị xé kia, chính là tiểu Girth, cũng chính là Jack Đồ Tể, ông chủ tiệm bánh mì.”

“Chân tướng của câu chuyện này cũng không phức tạp lắm, chỉ là manh mối của nó quá mức rải rác, bị người khác cố ý xáo trộn. Vì vậy tuy rằng sau đó tìm được không ít manh mối, nhưng tôi cũng không dám chắc chắn suy đoán của mình. Nhưng từ lúc bắt đầu, tôi đã biết, Nam tước Harry ông… Có liên quan tới đáp án.”

“Bởi vì ông nói, muốn để cho chúng tôi bắt lấy tay Jack Đồ Tể.”

Nam tước Harry vẻ mặt lạnh như băng, máu tươi đông lại trên đầu ngón tay của ông ta.

Nghe được câu nói của Ninh Chuẩn, đáy mắt của ông ta xẹt qua một tia lo lắng: “Ta không cho rằng đây là yêu cầu vô lý.”

“Trước khi nhìn thấy Jack, tôi cũng không cho rằng đây là một yêu cầu vô lý.” Ninh Chuẩn mỉm cười, “Nhưng không khéo chính là, đêm thứ hai tôi đã gặp được Jack. Giống như Rolla đã nói, Jack là một tồn tại không hợp với lẽ thường, mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng được. Hơn nữa dựa theo quy tắc của trò chơi, Jack với tư cách là khắc tinh của người chơi, chỉ càng ngày càng mạnh hơn.”

“Tôi dám khẳng định, dù cho tất cả các người chơi liên thủ lại, cộng thêm toàn bộ Scotland Yard, cũng không nhất định có thể bắt được gã. Mà làm như vậy, hiển nhiên là không hợp với trạng thái bình thường của trò chơi Ma Hộp rồi.”

“Cho nên tôi biết, ông nói dối.”

Rolla kinh nghi: “NPC… Sao có thể nói dối đáp án?”

Ninnh Chuẩn không chút để ý nói: “Ông ta không có nói dối ‘Đáp án’. Ông ta chỉ là nói, ông ta hi vọng tất cả các người chơi giúp ông ta bắt lấy Jack Đồ Tể, hơn nữa người nào bắt được thì sẽ trả cho người đó một khoản thù lao xa xỉ. Nhưng trên thực tế, vòng chơi này đáp án rốt cuộc là gì, làm sao mới lấy được Ma Hộp, đều không có chỉ dẫn chính xác.”

“Cô cho rằng bắt được Jack Đồ Tể là ‘Đáp án’. Cũng là điều NPC nói dối chúng ta.”

Lê Tiệm Xuyên nghe đến đó, mở miệng nói: “NPC trong trò chơi Ma Hộp, rốt cuộc là dạng tồn tại gì?”

Rolla cũng ngẩng đầu.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bị NPC lừa gạt. Điều này đối với một người chơi có kinh nghiệm như cô sinh ra hoài nghi.

Ninh Chuẩn suy tư trong chốc lát, nói: “Theo kinh nghiệm quan sát của tôi, NPC trong Ma Hộp, vốn chỉ là nhân vật tồn tại trong vòng chơi đó. Bọn họ không thể nói dối người chơi, cũng không có cách nào khống chế toàn bộ trò chơi, sai khiến người chơi đi làm cái gì cả. Có thể nói, bọn họ là một dạng tồn tại công chính.”

Lê Tiệm Xuyên hiểu rõ: “Cho nên nói, NPC sẽ không lừa gạt hoặc là giấu diếm người chơi, nhưng bọn họ có thể dùng thái độ của mình, hoặc là kỹ xảo ngôn ngữ, để dẫn dắt người chơi mắc sai lầm. Bọn họ là công chính, nhưng sự công chính này chỉ có giới hạn.”

“Đúng vậy.”

Ninh Chuẩn nghiêng đầu cọ cọ lên cằm của Lê Tiệm Xuyên.

Bởi vì cơ thể bị giam cầm và khoảng cách giữa hai người họ quá gần, Lê Tiệm Xuyên muốn tránh cũng không được, cho nên hắn tùy ý bị Ninh Chuẩn cọ.

Hắn đã một ngày một đêm không có cạo râu, chỉ mới cọ một chút, mà làn da mềm mịn của Ninh Chuẩn đã ửng đỏ. Vệt đỏ lan lên cả đuôi mắt, tăng thêm hương vị diễm lệ.

Lê Tiệm Xuyên dời tầm mắt sang nơi khác, nhíu nhíu mày.

“Thì ra là như vậy…”

Rolla cúi đầu, cũng không biết có tin hay không, lại ngước mắt lần nữa, nửa nôn nóng nửa bình tĩnh nói: “Vậy chân tướng chính là Nam tước Harry mới là Henry – người kết hôn với Molly phu nhân, cũng là bố dượng của tiểu Girth? Mà tiểu Girth chính là Jack Đồ Tể…”

“Nhưng đáp án này có liên quan gì?” Vẻ mặt Rolla tràn ngập mê mang, “Ngay cả câu đố cũng là giả, vậy thì làm sao tìm được đáp án?”

“Loại trừ điểm đáng nghi, sẽ tìm được đáp án.”

Ninh Chuẩn lạnh nhạt nói.

Giọng nói của y vững vàng trầm tĩnh: “Chân tướng, phải kể đến từ vài chục năm trước.”

“Khi đó, có một gã quý tộc không biết từ nơi nào, biết được nghi thức sinh sản Tà Thần. Hắn là tín đồ cuồng nhiệt của Tà Thần, sau khi thấy được nghi thức, liền liên hệ với bằng hữu của hắn, giáo phụ trấn Derain, cũng là Loker tiên sinh hiệu sách Hoa Hồng. Hai tín đồ cuồng nhiệt quyết định cùng nhau, cử hành cái nghi thức này.”

Mắt đào hoa nửa hé mở, ánh mắt của Ninh Chuẩn trầm tĩnh, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng kể chuyện, tựa như một gã bác sĩ y thuật cao siêu, bình tĩnh cầm dao phẫu thuật, từng chút từng chút tách ổ bệnh đang nguy kịch ra ngoài.

Sự lười nhác và hơi thở ám muội từ trên người y chậm rãi rút lui, thay thế là một khuôn mặt đạm mạc gần như lý trí tuyệt đối, làm cho y tựa như một người máy, hoàn mỹ mà lạnh lùng.

“Bọn họ tìm được một kỹ nữ trong phố Trụy Lạc, cũng làm cho người kỹ nữ này mang thai đứa bé quý tộc. Tại thời điểm bào thai của người kỹ nữ được bảy tháng, bọn họ đưa cô ấy tới Bạch Giáo Đường, dùng một cọc gỗ dính đầy máu dơi, đâm vào trong miệng của cô. Máu từ trên người kỹ nữ chảy ra tạo thành một đồ án, linh hồn oán hận bị nhốt trong cơ thể, phát ra tiếng kêu thống khổ.”

“Nhưng bọn họ sẽ không để cho cô ta chết đi như vậy.”

“Bọn họ dùng mọi cách để giữ lại hơi thở cuối cùng của cô, thẳng đến khi đứa bé trong bụng của cô ấy được mười tháng — ngài quý tộc và giáo đầu Ronnie mới mổ bụng lấy đứa bé ra. Bọn họ cho rằng, nghi thức sinh con như vậy, sẽ được Tà Thần chúc phúc.”

“Nhưng Ronnie lại viết lên quyển sách bìa đen rằng, ‘Nghi thức đã thất bại, ba của nó sẽ thích nó’.”

“Vì sao nghi thức đã thất bại, mà ba của nó vẫn sẽ thích nó?”

Âm thanh của Ninh Chuẩn mang theo sự lạnh lẽo, “Căn cứ vào những chuyện phát sinh sau này, tôi đoán, nghi thức thất bại là bởi vì người kỹ nữ kia không có chết, mà đứa bé cũng không được Tà Thần chúc phúc. Nhưng ba của nó vẫn thích nó, là bởi vì đứa bé này chính là Tà Thần.”

Trên mặt Nam tước Harry lộ ra nụ cười lạnh băng.

“Quyển sách của Ronnie ghi chép rất nhiều về những nghi thức tà ác, nhưng chỉ có duy nhất nghi thức này, được hắn để lại dấu tay của đứa bé làm kỷ niệm. Đây là tác phẩm mà hắn đắc ý nhất. Nhưng hiển nhiên ba của đứa bé này vô phúc mà hưởng thụ tác phẩm, rất nhanh đã qua đời. Có hơn phân nửa khả năng, là bị đứa bé này chính tay gϊếŧ chết. Bằng không thì ba của nó sẽ không bỏ mặc mẹ con nó, sinh sống ở phố Trụy Lạc.”

“Đứa bé này chính là Henry.”

Ninh Chuẩn giọng nói đều đều: “Lúc Henry mười tuổi, sau khi tra tấn mẹ của mình đến chết, liền rời khỏi quảng trường Bạch Giáo Đường. Không ai biết rõ hắn đã đi đâu, nhưng khi lật qua vài bản án ở cục cảnh sát, tôi phát hiện mấy năm đó trong phạm vi Luân Đôn đã xảy ra không ít vụ án mà nạn nhân bị hành hạ đến chết, chỉ là vẫn không bắt được hung thủ.”

“Có lẽ là học được cách thu liễm, cũng có thể là nguyên nhân khác. Mà khoảng thời gian Henry từ hơn mười tuổi đến năm hai mươi tuổi, an phận hơn một chút.”

“Sau đó, hắn xuất hiện ở thị trấn Derain.”

“Tuy là lão Girth, xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời. Nhưng dựa theo những miêu tả về tình trạng tử vong của lão, tôi cho rằng chính Henry đã gϊếŧ chết lão Girth. Rất có thể chỉ là tùy ý muốn phát tiết một chút du͙© vọиɠ tà ác của mình. Nhưng sau đó, Henry liền phát hiện, trang viên không có lão Girth, thật sự quá mê người.”

“Hắn không phải là dã thú, cũng không phải chỉ dựa vào ăn thịt người để sống. Hắn đã tìm được một loại truy cầu khác, vì vậy hắn nhìn trúng Molly phu nhân.”

Nhật ký trên bàn theo lời nói của Ninh Chuẩn mà tự động lật qua.

Ảnh chụp đã ố vàng, Henry có gương mặt giống như đúc Nam tước Harry mang theo nụ cười hạnh phúc, hoàn toàn không nhìn ra đây là một tên ác ma cuồng sát.

“Henry là một người cực kỳ trầm tĩnh, tàn nhẫn, IQ cao. Hắn rất biết ngụy trang. Ngay tại thời điểm nhìn thấy Molly phu nhân, là hắn đã biết, điểm yếu của Molly phu nhân chính là đứa con độc nhất của cô, tiểu Girth. Nên Henry xuống tay từ tiểu Girth, bắt đầu tiếp cận Molly phu nhân.

“Bị ám ảnh về cái chết của chồng, cô nhi quả phụ gian nan, còn bị những kẻ xấu ngấp nghé… Những điều này làm cho Molly phu nhân thấp thỏm bất an. Cô không muốn đem trang viên Girth chắp tay đưa cho người khác, nhưng con của cô còn quá nhỏ, không có cách nào gồng gánh cả gia tộc này. Đúng lúc đó, Henry xuất hiện.”

“Đó là một chàng trai nghèo không tiền không thế, không cha không mẹ. Con của mình lại rất yêu quý hắn, sau lưng cũng không có bất kỳ thế lực nào khác. Hắn dường như chỉ có một tấm lòng nhiệt thành. Molly phu nhân cho rằng người này sẽ không thoát khỏi sự không chế của mình, vì vậy, cô đã đáp ứng lời cầu hôn của Henry.”

“Vì bày tỏ thành ý, Henry sửa thành họ Girth, cũng trên cơ sở tôn trọng Molly phu nhân, tiếp quản trang viên Girth.”

“Sau khi kết hôn Henry luôn biểu đạt tình yêu vô vàn đối với Molly phu nhân. Tôi nghĩ không có người phụ nữ phòng khuê tịch mịch nào có thể kháng cự được loại nhiệt tình này, huống chi, Henry là người thông minh, hắn dùng chiêu mưa dầm thấm lâu. Cho nên không quá mấy năm, Molly phu nhân giải bày ở trong nhật ký, cô đã yêu Henry sâu sắc.”

“Nhưng Henry thì sao?”

“Hắn không yêu bất cứ kẻ nào, hơn nữa, hắn còn phát hiện một món đồ chơi thú vị.”

Ninh Chuẩn dừng một chút: “Món đồ chơi này, chính là con trai của Molly phu nhân, tiểu Girth.”

Y chậm rãi nói: “Molly phu nhân rất yêu chồng mới của mình, mà cô có thể nhìn thấy tận mắt, tiểu Girth luôn thân thiết với Henry, nó dùng hành động và lời nói để chứng minh, nó rất yêu thích vị bố dượng này. Đại khái là khoảng tầm ba đến mười hai tuổi, tiểu Girth hầu như là do một tay Henry nuôi lớn.”

“Tiểu Girth đối với Henry không có bất cứ tâm tư phòng bị nào.”

“Cho nên lúc Henry lộ ra một mặt tà ác của hắn với tiểu Girth, làm tiểu Girth không dám tin, nó muốn đi tìm mẹ của mình để cầu xin giúp đỡ. Lúc này Molly phu nhân đã biết con trai của cô bị xâm phạm, nhưng cô lại không bảo vệ tiểu Girth, cũng không đi tìm Henry chất vấn, mà là ghi trong nhật ký, con của cô chính là đồ đê tiện dụ dỗ đàn ông.”

“Molly phu nhân trong những năm này đã bất tri bất giác bị tẩy não. Ban đầu cô còn quan tâm đến con trai của mình, nhưng dần dần về sau, cô liền xa cách với nó. Rơi vào bẫy của Henry.”

“Như vậy có thể nghĩ, lúc tiểu Girth mang theo thương tích đầy mình đến cầu xin giúp đỡ, gặp phải chính là cái gì.”

“Molly phu nhân hung hăng đánh nó, dùng những từ ngữ ác độc nhất mắng chửi nó. Trong nhà này người duy nhất có thể cứu nó, lại tàn nhẫn đâm cho nó một dao.”

Rolla nghe mà khϊếp sợ, khó có thể tin: “Trên thế giới tại sao lại có người mẹ như vậy…”

“Molly phu nhân chính là một người vô năng.”

Ninh Chuẩn lạnh lùng nói: “Tựa như loài kí sinh, thoát khỏi vật chủ, liền sống không được. Cô biết con của mình nói không sai, chỉ là cô đã không còn cách nào rời khỏi Henry được nữa rồi. Mà lòng oán hận và sợ hãi không chỗ nào phát tiết, cũng chỉ có thể đổ lên đầu tiểu Girth.”

“Càng là đối với người thân cận, thường là càng tàn nhẫn.”

Y cười mỉa mai, mắt đào hoa hiện lên tia sắc bén: “Sau khi Molly phu nhân biết chuyện, Henry càng không cần giấu diếm. Có lẽ vào ban ngày hắn đem tiểu Girth nhốt trong phòng gác mái âm u, phong kín cửa sổ, cưỡng bách nó mặc những chiếc váy đen.”

“Những chiếc váy kia, hẳn là may ở cửa hàng lễ phục trên phố Đố Kị. Cho nên Jack đối với mảnh vải đen kia vô cùng thống hận.”

“Về phần buổi tối, Molly phu nhân có nhắc tới, Henry sẽ mặc cho tiểu Girth những trang phục nữ tính, mang nó tham gia những bữa tiệc của giới thượng lưu. Ở những buổi tiệc dơ bẩn đó, tiểu Girth bị coi như một món hàng, lần lượt qua tay các chủ nhân. Có lẽ đây là lý do mà Henry có thể nhanh như vậy đưa trang viên Girth trở lại thời kỳ huy hoàng một lần nữa.”

“Nhưng tiểu Girth là người, chứ không phải một món đồ chơi chỉ biết vâng lời. Nó muốn trốn khỏi trang viên Girth.”

Ninh Chuẩn ánh mắt u ám.

“Thân phận của mỗi người chơi, đều sẽ có liên quan hoặc ít hoặc nhiều tới đáp án. Đây chính là quy tắc ẩn hình. Cho nên tôi chưa bao giờ bỏ qua việc điều tra về thân phận của Khang Ân. Trước cái đêm ở thị trấn Derain, chúng tôi đã phát hiện trong căn hộ có rất nhiều tư liệu về thị trấn, còn có một vài ghi chép về vụ án. Theo suy đoán của tôi, có lẽ đều là do ba của Khang Ân để lại.”

“Trong những ghi chép đó, có một ít nhắc tới cái cọc vớ vẩn kia.”

“Lúc hơn mười tuổi tiểu Girth trốn ra được trang viên Girth, tìm cảnh sát trên trấn Derain báo án, lấy hết can đảm nói ra toàn bộ chân tướng. Nhưng không có ai tin tưởng. Thậm chí ba của Khang Ân đã đích thân tìm tới Henry và Molly phu nhân, kêu bọn họ đem con trai hư hỏng của mình về.”

“Tiểu Girth khóc lóc cầu xin, phản kháng, nhưng Henry và Molly phu nhân giả vờ như vô cùng bi thương, bọn họ còn nói cho ba của Khang Ân rằng, đầu óc của tiểu Girth có chút vấn đề. Ba của Khang Ân tỏ vẻ đã hiểu, lúc nhìn thấy tiểu Girth bỏ trốn lần nữa, liền bắt nó đem về.”

“Ai sẽ tin tưởng lời của một kẻ điên, mà nghi ngờ một cặp cha mẹ yêu thương con của mình mười năm như một?”

“Tiểu Girth hoàn toàn tuyệt vọng.”

“Lại qua một thời gian ngắn, Molly phu nhân qua đời. Dựa theo quyển nhật ký, tôi cho rằng Henry đã tự cấp cho Molly phu nhân dùng một ít thuốc gì đó, làm cho cô ta mất kiểm soát. Tâm lý trở nên vặn vẹo, hoặc là nói Molly phu nhân đã điên rồi, trước lúc chết, còn không muốn nhìn thấy tiểu Girth và Henry tiếp tục sống bên nhau nữa.”

“Cố ta muốn hủy diệt tiểu Girth.”

“Cô ta tìm được Ma Hộp bị che giấu ở thế giới này, hiến tế chính mình cho nó, trở thành quái vật trang viên, có được năng lực kì dị. Cô ta gϊếŧ chết tiểu Girth, phanh thây nó. Nhưng cô ta lại không ngờ, tiểu Girth sau khi bị tra tấn đến chết, lại biến thành một con quái vật còn cường đại hơn so với mình.”

“Cũng chính là người mà chúng ta tìm kiếm, Jack Đồ Tể.”

“Molly phu nhân không cách nào chế ngự được Jack, thậm chí còn sợ hãi gã, cho nên cô ta chỉ có thể làm một con rùa rụt cổ trốn trong trang viên. Mà Henry thì thừa cơ cầm đi Ma Hộp. Cũng thay tên đổi họ, trở thành Harry Đệ Tứ.”

Đắm chìm trong phẫn nộ Rolla kinh ngạc nói: “Ý cậu là… Ma Hộp ở trong tay Nam tước Harry?”

“Thông minh.”

Nam tước Harry hung ác cười.

Ninh Chuẩn hầu kết khẽ trượt, nói cả buổi, có chút miệng đắng lưỡi khô, vì vậy kề sát vào môi Lê Tiệm Xuyên, muốn hấp thụ chút nước.

Lê Tiệm Xuyên vừa thấy tư thế này của y, lập tức quay đầu, tiếp lời Ninh Chuẩn: “Ông chủ cửa hàng lễ phục giữ mảnh váy màu đen lâu như vậy mà không bị gϊếŧ, còn tôi vừa cầm một cái, đã bị Jack đuổi gϊếŧ. Jack rõ ràng đang trả thù những người có liên quan đến năm đó, gã nhất định cũng gϊếŧ ba của Khang Ân, chính là cảnh sát ở trấn Derain kia.”

“Cho nên tôi rất nghi hoặc, vì cái gì gã vẫn luôn không ra tay với bọn họ.”

Lê Tiệm Xuyên lãnh đạm nhướng mày: “Đầu tôi không dùng tốt, nên không thể cứ cắm cổ đi tìm chứng cứ, cho nên tôi cả gan suy đoán, quái vật sinh ra từ Ma Hộp, đều sợ hãi Ma Hộp. Mà Ma Hộp này lại ở trên người của ông — bằng không thì ông đã sớm chết rồi.”

“Ông dùng Ma Hộp phong ấn toàn bộ quảng trường Bạch Giáo Đường, cho nên ông cư trú ở phố Bạch Giáo Đường là an toàn nhất, chưa bao giờ xảy ra vụ án cổ quái kia. Jack đuổi theo ông tới đây, nhưng lại không gϊếŧ được ông. Cho nên hắn trả thù, cũng là khıêυ khí©h mà ở trên địa bàn của ông hành hạ kỹ nữ đến chết.”

“Tôi đoán Jack có thể tự do hành động chỉ vào buổi tối, hơn nữa không thể đi đến phố Bạch Giáo Đường.”

“Nhân cách của một người được hình thành ra sao là rất quan trọng ở mười năm đầu, còn hắn đều là trong hoàn cảnh vặn vẹo lớn lên, mặc dù hiện tại hắn đã thoát ly khỏi cuộc sống đó, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được mà mặc váy đen, đi làm kỹ nam, quay lại cuộc sống mà chính ông đã từng mang lại cho hắn.”

“Hắn oán hận và chán ghét chính mình, lại không thoát khỏi thói quen và cơn ác mộng đó.”

Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam tước Harry: “Nếu như nói mục đích của ông là gieo rắc cái ác, vậy thì ông thành công rồi.”

Nam tước Harry mặt không biểu tình: “Đây chỉ là suy đoán của cậu.”

“Ồ.”

Lê Tiệm Xuyên lộ ra thần sắc bừng tỉnh: “Ông là đang muốn cùng tôi nói chứng cứ… Nam tước Harry, ngài cảm thấy tôi khổ luyện chiến đấu, nghiên cứu võ thuật, súng lục súng trường đạn đạo đều chơi, chính là vì cái gì?”

Hắn cong khóe môi, ánh mắt ngông cuồng lãnh khốc, nở nụ cười, “Đương nhiên là vì tìm chứng cứ.”

Lời còn chưa dứt, thế giới đột nhiên khôi phục lại sắc thái.

Lê Tiệm Xuyên trong nháy mắt trạng thái ‘chân không thời gian’ chấm dứt, lập tức một tay kéo Ninh Chuẩn ra phía sau, cả người như mũi tên bắn ra ngoài.

Đao nhọn phóng ra, cắt nát ánh sáng trần trụi!

Nam tước Harry sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng lui về phía sau!

Lê Tiệm Xuyên đuổi sát, hai người như hai đạo tàn ảnh, lập tức nhảy lên chiến đấu.

Ninh Chuẩn thuận thế nhảy sang bàn bên cạnh, nhìn hai người bên kia đánh nhau đến hoa mắt, cúi đầu liếc nhìn Rolla vẫn còn đang sững sờ, thần sắc phức tạp.

Rolla chú ý tới Ninh Chuẩn, trầm mặc một hồi, hỏi: “Số 2 chết như thế nào?”

Ninh Chuẩn nghe được câu hỏi này cũng không kinh ngạc.

Y tùy ý nói: “Từ trấn Derain trở về, chính vào bữa tối ngày hôm đó, trong mắt tôi phản ứng của Nam tước Harry rất có ý tứ chó cùng rứt giậu. Ban đêm lúc tuần phố, cô lại phái người theo dõi tôi. Tôi cảm thấy không cần đợi thêm nữa. Cho nên chạng vạng trước bữa tối, đi ra ngoài một chuyến.”

“Số 2 là ‘con chuột’ thứ hai đi theo phía sau chúng tôi.”

Khóe miệng Ninh Chuẩn xẹt qua tia chế giễu, “Hắn đi theo sau mông chúng tôi, thu thập manh mối, che giấu chính mình, cho rằng bản thân tới để nhìn bọ ngựa bắt ve, làm chim sẻ rình phía sau. Nếu là con chuột thì thật sự không phát hiện được, nhưng một người sống sờ sờ như vậy, tôi và ca ca thân yêu của tôi cũng không có mù, sao có thể không nhìn thấy?”

Rolla bị xưng hô đó của y làm cho buồn nôn một trận, khô lời mà nhìn y.

“Cậu đã sớm tính toán đặt bẫy hắn?”

“Tôi chỉ là muốn xác minh một chuyện.” Ninh Chuẩn thản nhiên nói, “Tối hôm qua chúng tôi phát giác có điều không đúng, nên không có đi tuần phố, mà là đi đến tiệm bánh mì phố Kiêu Ngạo.”

Sắc mặt của Rolla đột nhiên trắng bệch: “Các người đã ở đó!”

“Đúng.”

Ninh Chuẩn cười nghiền ngẫm: “Không chỉ ở đó, mà còn tận mắt nhìn thấy cô và con chuột, trộm mặt nạ và váy của Jack. Thật ra vào tối hôm trước, tôi không dám chắc Jack là ông chủ tiệm bánh mì. Nhưng tôi rất nghi hoặc, người chơi trên phố Kiêu Ngạo kia, làm cách nào trốn thoát. Càng nghĩ, chỉ có tiệm bánh mì đó, có thể để cho tôi đánh cược một ván.”

“Hơn nữa ngay ngày đầu tiên, lúc Khang Ân tới tiệm bánh mì thăm dò, anh ấy cũng đã phát hiện ra cô là người chơi — sau khi anh ấy trở về nói cho tôi biết, ba cửa hàng, đều có người chơi. Cô che giấu, thật sự không cao tay lắm.”

Ánh mắt của Rolla có chút thất vọng, uể oải nói: “Không ngờ là như thế…”

Trầm mặc một hồi, cô ngước mắt lên nhìn Ninh Chuẩn: “Cậu tung ra hỏa mù rằng Bạch Giáo Đường và Jack có khả năng liên quan tới nhau, số 2 nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, biết được chân tướng, cho nên đêm đó hắn cũng không đi tuần phố, ngược lại đi đến Bạch Giáo Đường. Nhưng Bạch Giáo Đường chính là cấm kỵ của Nam tước Harry, ông ta nghi ngờ số 2 đã biết bí mật của mình, cho nên ông ta… Gϊếŧ số 2.”

“Vì sao cậu lại biết sẽ là Bạch Giáo Đường?”

Rolla khó hiểu nhất chính là điểm này.

Tuy rằng cô từ dấu vết còn sót lại trên phố Trụy Lạc mà suy đoán có khả năng cao là người kỹ nữ hạ sinh đứa bé bằng nghi thức tà thần, nhưng chưa từng liên tưởng tới Bạch Giáo Đường.

“Nơi ở của tôi trên phố Trụy Lạc, chính là chỗ ở trước đây của mẹ con Henry. Chỗ đó có để lại một vài kí hiệu, lúc tôi đi ngang qua Bạch Giáo Đường, thì nhìn thấy trên đó có một vài hoa văn điêu khắc tương tự.”

Ninh Chuẩn nói, “Tôi không cho rằng mẹ của Henry là một tín đồ tôn giáo nhiệt thành, trái lại, bà đang biểu đạt hận ý. Những ký hiệu tương tự với hoa văn trên Bạch Giáo Đường kia, đã bị móng tay cào qua rất nhiều lần.”

“Trước đó, tôi cũng không nghĩ tới Henry ra đời nhờ nghi thức tà thần. Cho nên manh mối của tôi xuất hiện ngõ cụt. Thẳng đến khi tôi nhìn thấy những dấu vết trên tường.”

“Bạch Giáo Đường, kỹ nữ, con của kỹ nữ, làm tôi liên tưởng đến nghi thức tà thần. Nếu như Henry thật sự là được sinh ra tại Bạch Giáo Đường thông qua nghi thức kia, như vậy Bạch Giáo Đường đối với ông ta mà nói, có lẽ là một cấm kỵ – tôi cần xác nhận được điểm này, mới có thể từ đó bắt đầu suy đoán chân tướng.”

“Đúng lúc, số 2 có tác dụng.”

Váy dài xanh nhạt rũ xuống, bao trùm lấy cổ chân và mu bàn chân trơn bóng.

Ninh Chuẩn nhàn nhạt nói xong, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì, mắt đào hoa u ám tĩnh lặng, lạnh lùng tàn khốc.

Rolla không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, liếc nhìn Ninh Chuẩn một cái: “Cậu mặc kệ tôi tìm ra đáp án, là muốn từ tôi, nhìn phản ứng của Nam tước Harry. Chúng tôi đối với cậu mà nói… Chỉ là một công cụ.”

“Nói rất đúng.” Ninh Chuẩn khen.

Rolla nhìn về phía Nam tước Harry và Lê Tiệm Xuyên đang lao ra khỏi Bạch Giáo Đường đánh nhau: “Vậy hắn thì sao?”

Lúc thốt ra câu hỏi này, Rolla lập tức hối hận, cô rất sợ Ninh Chuẩn trực tiếp bóp chết mình.

Nhưng ngoài dự đoán, Ninh Chuẩn theo tầm mắt của cô nhìn ra ngoài, đôi mắt đào hoa đang u ám chợt sáng, nổi lên từng gợn sóng.

Đuôi mắt cong cong lộ ra tia ôn nhu, Ninh Chuẩn khẽ nói, “Hắn không giống.”

Rolla kinh hãi: “Cậu… Không sợ hắn đánh không thắng, bị gϊếŧ chết?”

“Hắn sẽ không chết.”

Ninh Chuẩn hàm xúc không rõ cười cười, có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại, “Tôi không định gϊếŧ cô, không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy nữa.”

Rolla run lên, lặng lẽ bò ra xa.

Cô nhìn thấy Ninh Chuẩn không có ý định gϊếŧ mình, tuy không biết vì nguyên nhân gì, nhưng cô không muốn tìm đường chết.

Hơn mười phút sau, cửa Bạch Giáo Đường bỗng nhiên bị mở ra.

Áo khoác nhuốm máu tản ra mùi vị lạnh lẽo thấu xương.

Người đàn ông thân hình cao lớn tuấn mỹ mang theo một thân máu tanh, ngược sáng đi tới.

Như là sát thần bước ra từ cửa địa ngục, sắc mặt của hắn bình tĩnh, hai tròng mắt đen như mực nồng đậm sát khí, khí thế cả người như một thanh đao vừa tuốt ra khỏi vỏ, mang theo tính xâm lược cực mạnh.

Máu đỏ loang lổ nhuộm hồng trên áo sơ mi trắng, đầu mũi dao nhọn từng hạt huyết châu rơi xuống.

Lê Tiệm Xuyên như một con báo đi săn trở về, dã tính mãnh liệt còn chưa kịp thu hồi, đứng ở trước mặt Ninh Chuẩn, đưa một cái hộp màu đen cỡ lòng bàn tay cho y.

Bị khí tràng nam tính cực kỳ cường thế đập vào mặt, trộn lẫn mùi máu tanh lãnh khốc, cơ hồ thấm vào bên trong mỗi tế bào của Ninh Chuẩn, khiến cho chúng trở nên nóng bỏng sôi trào, lại cam tâm tình nguyện mà lao vào, hóa thành tro bụi.

Ninh Chuẩn bỗng dưng có chút hoảng hốt.

Lê Tiệm Xuyên thấy y không tiếp Ma Hộp, nhìn không ra Ninh Chuẩn đang muốn nháo cái gì, không kiên nhẫn mà nhíu mày, trực tiếp nhét Ma Hộp vào trong ngực của y, sau đó liền định đi xử lý Rolla.

Nhưng hắn vừa muốn xoay người, cánh tay đột nhiên bị kéo lại.

“Lê Tiệm Xuyên.”

Ninh Chuẩn gọi hắn.

Hắn ngước mắt, kinh ngạc khi nghe Ninh Chuẩn kêu tên thật của mình.

Vừa quay đầu, thấy Ninh Chuẩn chợt nhón chân, liếʍ một cái lên lông mày bị quẹt thành thương của hắn.

Có chút mềm, còn có chút ngứa.

“Máu…”

Ninh Chuẩn liếʍ hết một miệng máu, cười cười.

Y lùi về sau, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt lãnh đạm kia, chợt nói: “Tôi biết quy tắc của anh là chỉ có thể nói dối…”

Lê Tiệm Xuyên thần sắc khẽ động.

Ninh Chuẩn… Đây là muốn xuống tay với hắn?

L*иg ngực của Lê Tiệm Xuyên không hiểu sao có chút khó chịu.

Nhưng nụ cười lạnh còn chưa kịp hiện lên mặt, bên tai của hắn lại đột nhiên vang lên nửa câu sau của Ninh Chuẩn: “Quy tắc của anh là chỉ có thể nói dối, cho nên… Anh có thể nói một câu ‘anh yêu em’ không?”

Giọng nói rất thấp, trong trẻo thanh lãnh.

Nhưng lại giống như một thanh búa tạ, nện vào đầu của Lê Tiệm Xuyên.

Hắn ngẩn ra.

Nhìn về phía Ninh Chuẩn.

Đôi mắt đào hoa quen thuộc kia cách rất gần.

Đáy mắt từ trước đến nay u ám thần bí bây giờ lại giống như chứa hàng vạn ngôi sao, sáng ngời lộng lẫy, vậy mà không hiểu sao lại mang theo điểm chân thành ấm áp.

Lê Tiệm Xuyên khó mà tin được tia ấm áp như vậy sẽ xuất hiện trong mắt của Ninh Chuẩn.

Hắn cảm thấy loại ấm áp này có chút quen thuộc. Nhưng ký ức của hắn vẫn sáng tỏ như gương, bên trong những ký ức đó, đều không có một đôi mắt như vậy.

Bỗng nhiên, một giọng nữ lạnh lùng vang lên, tựa như trời giáng.

Giải đáp thành công, vòng chơi kết thúc!’

‘Thanh lý quy tắc!’

‘Người chơi qua cửa chuẩn bị truyền tống trở về…’

Cảnh tượng xung quanh bắt đầu dần dần sụp đổ, lộ ra bóng đêm vô tận ở phía sau người chơi.

Có vài tia sáng rải rác ở sâu trong bóng tối, phảng phất như bầu trời đêm bị đảo ngược, lại tựa như dải ngân hà đang nằm ở dưới chân.

Thân ảnh Rolla biến mất, Lê Tiệm Xuyên phát hiện tầm mắt của mình cũng chậm rãi trở nên tối tăm.

Ở bên trong bóng tối đó, hắn nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Ninh Chuẩn chậm rãi ảm đạm, tựa như một ngôi sao bị dập tắt, khôi phục lại u ám lạnh băng.

Đáy lòng của hắn trầm xuống.

Dường như bị ma xui quỷ khiến, hắn không tự chủ được mà cúi đầu, chạm vào cái trán của Ninh Chuẩn.

Ngay sau đó, ý thức đóng băng, tầm nhìn sụp đổ.

Bạch Giáo Đường thời gian dừng lại.

Tầm nhìn của Ninh Chuẩn vẫn chưa sụp đổ.

Y ngồi ở trên bàn, đưa tay lên sờ trán.

Qua thật lâu, Ninh Chuẩn thả tay xuống, thần sắc khôi phục như thường.

Y đem ngón tay ấn vào môi, đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười, hơi tiếc nuối, “Lại không lừa được.”

Y mím môi, thong thả vén tay áo lên, đem Ma Hộp ấn vào hình xăm hoa thược dược nơi cổ tay khóa lại.

‘Kéttttttttt ———’* tác giả: [Đồ tể trong sương mù END]

*Ngũ Ngũ: đính chính lại hình xăm nơi cổ tay của Ninh Chuẩn là hoa thược dược nhé, quên mất tiêu hồi chương đầu edit là hoa hồng hay hoa thược dược rồi.

* hoa Thược DượcTrở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi - Chương 17: Đồ tể trong sương mù phần 17Hết chương 17