Nam tước Harry dường như cũng không kinh ngạc, ngược lại có chút hưng phấn nói: “Đương nhiên có thể. Tôi biết rõ cô, Rolla, bánh mì nhà cô ở phố Kiêu Ngạo làm rất ngon.”
“Cám ơn ngài đã khen.”
Rolla cười nói.
Dáng người cô ta ục ịch, ngũ quan bình thường, có một mái tóc quăn màu nâu đỏ, chiếc váy màu xanh lam luôn tản ra hương vị của bánh mì ngọt, so với những người phụ nữ bình thường ở Luân Đôn thì không khác nhau hút nào.
Ngày thứ nhất Lê Tiệm Xuyên ở tiệm bánh mì số 13 phố Kiêu Ngạo, lúc nhìn thấy cô ta, hắn cho rằng cô ta là khách hàng đến chọn bánh mì, không nghĩ tới thì ra lại là nhân viên trong cửa tiệm.
Nhưng nhờ vậy, mà có rất nhiều chuyện đã rõ ràng thông suốt.
Nam tước Harry thúc giục, “Thật là cô đã biết thân phận thật sự của Jack Đồ Tể rồi ư, Rolla? Ta đã không thể chờ được mà muốn tóm lấy tên ác ma kia.”
“Đương nhiên rồi, thưa Nam tước.”
Trên mặt Rolla hiện lên nụ cười tự phụ: “Trên thực tế, hầu như phần lớn cư dân ở quảng trường Bạch Giáo Đường đều đã từng gặp mặt tên Jack Đồ Tể, gã chính là ông chủ tiệm bánh mì số 13 phố Kiêu Ngạo, Girth tiên sinh.”
Thần sắc ổn trọng uy nghiêm của Nam tước Harry chợt biến đổi: “Là hắn?”
Hơi thở của ông ta có chút phập phồng, “Rolla, Girth là ông chủ của cô, cô làm ở chỗ của hắn đã nhiều năm như vậy, nói những lời này thì cần phải có chứng cứ.”
“Chứng cứ đương nhiên là có.”
Rolla rất tự tin với suy đoán và chứng cứ không chê vào đâu được của mình, hoàn mỹ vô khuyết.
Cô ta lấy bao vải đang vác trên lưng xuống, liếc qua hai người đàn ông ngồi ở hàng sau cùng. Khi bọn họ nghe đến tên của Girth, đều không thể khắc chế được, mà lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Xem ra bọn họ quả nhiên không đoán được thân phận thật sự của Jack.
Chỉ một cái đề đơn giản như vậy đã đủ làm khó số 2, Rolla không khỏi có chút thất vọng.
Cô vốn tưởng rằng mình đã tìm được một đối thủ ngang tài ngang sức, thì ra chỉ là một tên bù nhìn có vận khí tốt một chút mà thôi.
Rolla đem từng vật phẩm bày ra trên bàn, cuối cùng khẽ trút bao vải, vậy mà trút ra được một con chuột nhỏ lông đen như mực.
Con chuột nhỏ tròng mắt đảo quanh, sau đó cực kỳ nhanh chóng dọc theo cánh tay bò tới đầu vai của Rolla.
“Chúa ơi…”
Nam tước Harry hoảng sợ, da mặt giật giật, dường như đang cố gắng không né tránh.
Rolla không để bụng.
Cái gã này chỉ là NPC mà trò chơi thiết lập, cô không cần để ý đến cái nhìn của gã.
“Về thân phận của Jack, ta nghĩ cần phải kể lại từ đầu.”
Rolla vẻ mặt trầm tĩnh, một loại khí chất nghiêm cẩn kín đáo lộ ra bên ngoài, so với Lê Tiệm Xuyên lười nhác không mặc đồng phục cảnh sát, càng có khí chất của nhân viên công – kiểm – pháp hơn, “Trước khi bắt đầu kể, ta nghĩ mình nên nói cho mấy vị biết, về năng lực đặc thù của ta.”
Cô sờ con chuột nhỏ trên vai một cái: “Ngự thú, còn có thể câu thông với các loài thú.”
Nam tước Harry giống như không nghe được lời này của Rolla, vẻ mặt vẫn thành thật chờ đợi.
Lê Tiệm Xuyên đối với năng lực đặc thù của trò chơi Ma Hộp lại hiểu thêm một chút.
Ngự thú, hơn nữa còn có thể câu thông với các loài thú, nếu như vận dụng năng lực này tốt, thì không khỏi quá mức nghịch thiên. Nhưng dựa theo Ninh Chuẩn nói, mỗi năng lực đặc thù đều có hạn chế, đoán chừng Rolla cũng không thể khống chế quá nhiều loại thú được.
“Trách không được.”
Ninh Chuẩn nâng mắt cười như không cười, “Có con chuột nhỏ bám theo chúng ta.”
Rolla nhướng mày: “Xem ra cậu đã đoán được. Không sai, ngay ngày thứ nhất Khang Ân bước vào tiệm bánh mì thăm dò, ta liền suy đoán, có khả năng 90% hắn là người chơi, hoặc là sau lưng có một người chơi sử dụng hắn. Học được cách sử dụng NPC, lại sai khiến NPC ra tay, đây cũng là cách mà rất nhiều người chơi thường dùng.”
“Mà mới ngày đầu tiên đã bắt đầu thăm dò, liền chứng minh Khang Ân chắc chắn đã có được manh mối nào đó. Cho nên ta để cho bé chuột đi theo Khang Ân.”
Nếu bị người theo dõi, sẽ khiến cho người khác chú ý, bại lộ dấu vết.
Nhưng loài chuột đen này thường xuyên đều có thể nhìn thấy bên trong cống rãnh ở Luân Đôn, giống như một con kiến, hoàn toàn sẽ không có người nào chú ý tới. Để một con chuột đi theo dõi, cho dù là Lê Tiệm Xuyên có khả năng trinh sát xuất thần nhập hóa, cũng sẽ không nghĩ tới điểm này.
Lê Tiệm Xuyên sắc mặt có chút khó coi. Hắn quả thực không có phát hiện.
Rolla nói tiếp: “Sau khi Khang Ân rời khỏi tiệm bánh mì, lại lần lượt đi đến cửa hàng lễ phục và hiệu sách. Biểu hiện của hắn ở hai chỗ này, càng làm cho ta thêm xác định hắn chính là người chơi. Mà ta cũng từ những lần trò chuyện của các người, đã biết được manh mối thứ nhất — chính là cái nghi thức sinh sản tà ác kia.”
“Đêm hôm đó, Khang Ân thu được một mảnh vải màu đen từ oán linh kia, lại không hiểu sao bị tay đồ tể đuổi gϊếŧ. Ta kêu bé chuột trở về, cho rằng đêm đó sẽ nhận được tin tức Khang Ân bị gϊếŧ chết, phải biết rằng, nếu chết trong bẫy của người chơi khác, thì cũng sẽ có thông báo tử vong.”
“Nhưng không nghĩ tới, anh vậy mà lại trốn thoát được.”
Rolla ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên.
“Vốn dĩ ta nghĩ anh là người chơi mới nên sẽ không có năng lực đặc thù gì, nhưng sau đêm đó, đã làm ta thay đổi cách nhìn. Ta cảm nhận được giá trị từ trên người anh, cho nên ta để cho bé chuột tiếp tục theo dõi anh.”
“Đồng thời, ta đã đích thân đi điều tra về kỹ nữ ở quảng trường Bạch Giáo Đường. Bởi vì thường xuyên đi giao bánh mì, nên ta quen được rất nhiều người ở phố Trụy Lạc. Sau nghi thức sinh sản, rồi đến mảnh vải đen, ta lại thu được manh mối thứ ba — mấy chục năm trước, trên phố Trụy Lạc đã từng có một kỹ nữ hạ sinh một đứa bé, tên là Henry.”
“Ta cả gan suy đoán, tên Henry này, chính là tay Jack mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm.”
“Nhưng không có bất kì ảnh chụp hay bức họa nào của Henry để lại, ta không có cách nào đi kiểm tra từng người. Ngay lúc ta cho rằng manh mối này sắp đứt đoạn, thì số 3 bày cho ta một con đường.”
Rolla di chuyển bước chân, thâm trầm cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị: “Đêm thứ ba tay Đồ Tể tiến hành tàn sát, trò chơi Ma Hộp sẽ không để cho người chơi nhàn hạ quá lâu, chỉ biết không ngừng thúc đẩy một sự kiện đáng sợ, thanh trừ người chơi, bức bách người chơi tìm kiếm chân tướng hoặc là tương tàn để qua cửa.”
“Đêm thứ ba hiển nhiên chính là một phương thức như vậy.”
“Đêm đó ta tuần tra phố Kiêu Ngạo.”
Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn liếc nhìn nhau, rất ăn ý mà đều nhướng mày.
Xem ra một người khác từ tay Jack Đồ Tể chạy thoát, chính là Rolla, cũng chính là số 1. Trách không được cô ta ở bữa tối khẳng định nói ‘Có hai người chơi từ tay Jack Đồ Tể chạy thoát.’
Ninh Chuẩn nhìn kỹ Rolla: “Giá trị vũ lực của cô không cao, năng lực đặc thù cũng không có tác dụng gì trong lúc giao chiến. Nếu tôi đoán không sai, năng lực ngự thú của cô hẳn là mỗi lần mỗi cửa chỉ có thể khống chế một động vật nhỏ… Chớ kinh ngạc, đối với năng lực đặc thù tôi hiểu rất rõ, hơn xa cô. Nếu không tiến hành nâng cấp năng lực ngự thú, yếu là bình thường.”
Y nhàn nhạt nâng cằm, không chút để ý nói.
Sắc mặt Rolla khẽ biến, nhưng không có biểu lộ thất thố nào.
Lúc này, Nam tước Harry luôn chăm chú lắng nghe lại đột nhiên lo lắng nói: “Vậy thì Rolla, cô làm sao có thể từ trong tay tên ác ma kia trốn thoát được? Đây là một tình huống rất nguy hiểm, ta biết rõ gã đã tru sát toàn bộ người đi đường trên phố Kiêu Ngạo vào đêm đó.”
Rolla cười cười: “Đó là một chuyện ngoài dự đoán, cho nên ta mới muốn cám ơn số 3.”
“Lời nói của số 3 ở trên bàn ăn, rất cao minh. Người chơi nghe vào tai, là cố ý muốn dẫn đường cho bọn họ đi đến ba con phố mà Jack đã từng gϊếŧ người qua, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại, thì ba con phố kia số lượng người rất dễ sẽ vượt mức, bốn con phố còn lại vẫn an toàn hơn.”
“Ta không quá may mắn, ở phố Kiêu Ngạo đυ.ng phải ba tên ngu xuẩn.”
Rolla nói: “Trong ba người, nhất định có một người là số 3. Bởi vì những người chơi đã chết ở trên phố Kiêu Ngạo, với mức độ nào đó mà nói, chính là bị lời nói của số 3 gián tiếp ảnh hưởng, cho nên hẳn là sẽ có thông báo tử vong. Nhưng đêm đó không có tiếng thông báo, cho nên người mượn đao gϊếŧ người, đồng thời đã bị gϊếŧ.”
“Tưởng là bẫy người lại đem chính mình bẫy chết, thật sự là ngu xuẩn đến cực độ.”
Rolla khinh thường cười lạnh, lại có chút vui vẻ nói, “Còn về cách trốn thoát của ta, ngay cả chính ta cũng không thể tưởng tượng nổi.”
“Tay đồ tể lợi hại ra sao căn bản nhân loại không thể nghĩ tới. Đêm đó là đêm năng lực của gã đạt được trạng thái cường hãn nhất, tốc độ di chuyển nhanh nhất.”
Rolla nhớ tới mà còn sợ: “Không ai có thể từ dưới đao của gã trốn thoát, gã tựa như một bóng ma, tại khoảnh khoắc giơ đao đâm vào bụng của ngươi, thì cái cọc gỗ quỷ dị kia sẽ bức ngươi mở miệng, ngay cả hô một tiếng ngươi cũng không thể. Rất nhanh gã đã gϊếŧ hết đám người bọn họ, ta bước đến đường cùng, liền vọt vào số 13 số phố Kiêu Ngạo, là tiệm bánh mì mà ta vẫn luôn làm việc.”
“Ta cũng không biết lúc ấy mình nghĩ gì, có lẽ là ôm tâm lý vò mẻ chẳng sợ nứt. Lần đó ta nghĩ mình chết chắc rồi.”
“Nhưng tay đồ tể lại không có đuổi vào.”
“Ta không thể tin được là mình đã tránh được một kiếp, bởi vì trước đó ba tên ngu xuẩn kia cũng có ý định chạy trốn vào trong những cửa tiệm khác, lại đều bị gϊếŧ như nhau.”
Ánh mắt của cô ta lạnh băng lại hưng phấn, “Ta chợt nhận ra, tiệm bánh mì này có lẽ có gì đó khác thường. Khang Ân đã từng đến đây điều tra, còn Jack thì lại không để ý đến nó. Ta quyết định lục soát toàn bộ tiệm bánh mì. Sau đó, ngay trong phòng ngủ của ông chủ, ta phát hiện ra cái này.”
Cô cầm một cái váy ren màu đen từ trên bàn lên.
Là chứng cứ thứ nhất mà cô móc ra từ trong bao vải.
“Ta nghĩ tới nguyên nhân Khang Ân bị đuổi gϊếŧ, là do một mảnh vải đen.” Rolla nói, “Ta đoán, mảnh vải kia, có lẽ thuộc về chiếc váy này.”
Harry nhìn một góc nhuốm máu của chiếc váy, thần sắc biến đổi, lắc đầu nói: “Cái này không đủ trở thành chứng cứ để chỉ ra hắn là Jack.”
“Không chỉ có nhiêu đó.”
Rolla nhàn nhạt nói, “Trên thực tế, lúc ta nghĩ đến giả thiết này, cũng chưa từng hoài nghi ông chủ chính là Jack. Nhưng tại lúc ta cầm chiếc váy, rời khỏi tiệm bánh mì, ông chủ đột nhiên trở về. Hắn mặc áo choàng kín mít, ngăn không cho ta rời khỏi tiệm – may mà không phải ở trong phòng ngủ của hắn, nếu không thì ta sẽ không có khả năng đứng ở nơi này vạch trần chân tướng.”
“Hắn hỏi ta vì sao lại xuất hiện ở trong tiệm bánh mì, ta lấy ra một cuộn len, trả lời hắn là ta bỏ quên đồ nên quay lại lấy. Hắn nhìn chằm chằm vào ta thật lâu, cuối cùng, nói với ta một tiếng ngủ ngon.”
“Ánh mắt của hắn làm ta sởn cả gai ốc.”
Ngữ khí của Rolla có chút phát lạnh, “Ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện đã bị mọi người xem nhẹ – căn cứ vào tin tức ta điều tra được, là các kỹ nữ ở phố Trụy Lạc đều rất ít khi rời khỏi khu đèn đỏ, đi đến các phố khác hành nghề, ngoại trừ đi mua một ít nhu yếu phẩm dùng trong sinh hoạt. Hơn nữa bản án của Jack đã xảy ra được một khoảng thời gian, tiếng tăm chuyên gϊếŧ kỹ nữ của gã đã truyền đi khắp phố phường, bởi vậy những kỹ nữ này sẽ đều vô cùng cảnh giác, không đi đâu một mình, cũng sẽ không tiếp khách lạ.”
“Như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên, thì các buổi tối khác, các cô vì sao lại rời khỏi khu đèn đỏ, một mình đi tới những con phố khác?”
Ninh Chuẩn thần sắc khẽ động.
Rolla nở nụ cười, “Ta cả gan đoán rằng. Đó chính là, người quen gây án. Hoặc là nói, Jack ngẫu nhiên sẽ ở một buổi tối nào đó, mặc vào chiếc váy ren đen, giả trang thành kỹ nam, yên lặng đứng ở nơi hẻo lánh cầu xin người bị hại đi cùng hắn đến con phố nào đó mua đồ.”
“Đây không phải là một mình đi ra ngoài.”
“Bọn họ hành nghề giống nhau, hơn nữa nhìn vị kỹ nam đáng thương này cũng sợ hãi tên Jack Đồ Tể như mình, vì thế các cô sẽ không nỡ nhẫn tâm để cho hắn một mình đi ra ngoài. Mặt khác, vị trí địa trí của phố Trụy Lạc cũng rất tốt, khoảng cách từ nó đến các con phố khác cũng không xa, đi một chuyến sẽ không tốn quá nhiều thời gian…”
“Đương nhiên, cũng có khả năng những kỹ nữ này đúng lúc cũng cần rời khỏi khu đèn đỏ để đi mua sắm thứ gì đó, mà lại thấy nam kỹ đáng thương chủ động muốn đi chung với bọn họ, chuyện này không còn gì tốt hơn.”
“Nhưng nhóm kỹ nữ được mời đi cũng không biết, đồng hành với các cô không phải là bạn bè gì, mà là tử thần. Jack sẽ dẫn các cô đến một góc hẻo lánh, tàn nhẫn mà gϊếŧ chết. Sau đó không làm cho bất kỳ kẻ nào chú ý, giả bộ yếu ớt rời đi. Đợi đến khi cảnh sát tới, chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể bị băm nát. Hắn rất cẩn thận, không có để lại bất kỳ dấu vết nào, cũng không có ai chứng kiến.”
Rolla dừng một chút, chậm rãi thở ra một hơi.
“Quá trình đại khái chính là như vậy. Nhưng đây đều là suy đoán vô căn cứ. Nhưng khéo ở chỗ chính là, qua đêm đó vào ban ngày…” Rolla mắt sáng như đuốc mà nhìn về phía Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, “Các người đi đến thị trấn Derain.”
Ninh Chuẩn nhếch khóe môi, “Con chuột nhỏ của cô, theo vào trang viên?”
“Đương nhiên là không phải.”
Rolla nhún nhún vai, “Nếu nó thật sự đi vào, e là ta chỉ có thể nhặt xác cho bé chuột đáng thương của ta. Mặc dù không có đi vào trong trang viên, nên không biết các người ở trong đó đã trải qua việc gì, nhưng bé chuột của ta đã nghe được truyền thuyết về trang viên Girth ở thị trấn Derain. Phiên bản phong phú hơn so với các ngươi nghe được một chút, ít nhất từ miệng của cư dân trong trấn ta biết được, chàng trai nghèo cưới Molly phu nhân nọ, tên là Henry.”
“Ta dám chắc, Henry này, chính là đứa con của kỹ nữ ở trong phố Trụy Lạc kia.”
“Lúc trước Henry vì cưới được Molly phu nhân, đã đáp ứng sau khi kết hôn sẽ sửa thành họ Girth, cho nên sau này thật ra tên hắn là Henry Girth.”
“Cái họ Girth này làm ta cảm thấy vô cùng quen mắt. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được. Thẳng đến ngày thứ tư, lúc đi làm ở tiệm bánh mì, nhìn thấy trên giấy ghi chép của ông chủ ký tên là Girth, ông chủ tiệm bánh mì này mang họ Girth!”
“Ta nghĩ ta đã biết đáp án.”
Rolla gõ gõ vào tờ giấy ghi chép bên cạnh chiếc váy.
Ánh mặt trời dần dần trở nên chói mắt xuyên qua cửa sổ thủy tinh rực rỡ.
Máy vòm khắc hoa văn bị chiếu sáng, quang ảnh đan vào nhau, bụi mịn phiêu đãng trong không khí yên tĩnh, giọng nói của Rolla quanh quẩn bên trong giáo đường trống trải, tràn ngập cảm giác hồi ức, “Câu chuyện có lẽ là như thế này. Mấy chục năm trước, có một kỹ nữ ở phố Trụy Lạc triệu hoán nghi thức sinh sản tà thần, hạ sinh Henry. Henry không có ba, trải qua thời thơ ấu vô cùng bi thảm, thậm chí có khả năng bị coi như là một kỹ nam mà nuôi nấng, từ nhỏ tâm lý liền vặn vẹo.”
“Sau khi hắn lớn lên, muốn thoát khỏi đó, nên liền rời khỏi phố Trụy Lạc, đi đến thị trấn Derain sinh sống.”
“Lúc hắn vừa mới đến thị trấn Derain cũng là lúc chồng của Molly phu nhân qua đời, Henry không cam lòng nghèo khó, nên thông đồng với Molly phu nhân, rất nhanh đã chiếm được trái tim của cô ta, cũng sửa lại họ của chính mình, trở thành chủ nhân của trang viên Girth.”
“Nhưng Molly phu nhân lại bất hạnh bệnh chết.”
“Người yêu qua đời, đối với Henry là một đả kích rất lớn. Những người trên trấn Derain có kể, đoạn thời gian đó có người trông thấy Henry, đều là một bộ dáng tiều tụy suy sụp. Có lẽ là sợ thấy cảnh thương tình, nên Henry đã rời khỏi trang viên Girth, về lại quảng trường Bạch Giáo Đường, định cư.”
“Mất đi tình yêu của Molly phu nhân, tâm lý của hắn dần trở nên vặn vẹo. Hắn chịu đủ loại tra tấn, cũng oán hận người mẹ đã sinh hắn ra đời.”
“Nhưng mẹ của hắn đã chết, nên hắn liền đem đối tượng trả thù đổi thành các kỹ nữ, đặc biệt là những kỹ nữ mang thai. Hắn đem toàn bộ nỗi oán hận với người mẹ của mình, trút lên trên người của những kỹ nữ này, ra tay gϊếŧ chóc tàn nhẫn.”
“Hơn nữa Henry đã từng học qua y thuật, điều này đúng lúc xác minh được thủ pháp giải phẫu điêu luyện của tên Jack.”
Rolla tốc độ đều đều nói, giữa mày hiện lên tia hứng khởi, “… Vừa rồi, chính là phỏng đoán của ta về toàn bộ chân tướng. Mà chứng cứ mấu chốt nhất, chính là vật thứ ba này.”
Tầm mắt của mọi người dừng ở trên bàn.
Váy ren đen, giấy ghi chép, và cuối cùng là một chiếc mặt nạ đỏ.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Lê Tiệm Xuyên lại rất quen thuộc với chiếc mặt nạ đó – vào cái đêm bị Jack Đồ Tể đuổi gϊếŧ, gã chính là mang cái mặt nạ kia.
Đây là vật mà Rolla tìm được ở trong tiệm bánh mì, nói cách khác, ông chủ tiệm bánh mì xác thực là Jack Đồ Tể.
“Suy luận xuất sắc!”
Nam tước Harry kích động đứng lên, dường như không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, kéo Rolla lại, “Tiểu thư Rolla thân ái, chúng ta đã xác nhận được thân phận của Jack Đồ Tể, vậy cô có bằng lòng cùng ta đi bắt tên ác ma đó không? Ta đợi ngày này đã rất lâu rồi, tiểu thư Rolla!”
Cánh tay hơi đau.
Rolla nhìn lướt qua bàn tay Nam tước Harry đang nắm lấy cánh tay của mình, có chút kinh ngạc với khí lực của NPC này.
Nhưng cô đã được xác nhận, chắc hẳn sau khi bắt được Jack, Nam tước Harry sẽ đưa ma hộp cho mình, cô cũng không muốn đợi thêm một giây nào nữa, đè nén nỗi lòng vui sướиɠ, gật đầu mỉm cười, “Rất sẵn lòng, thưa ngài Nam tước.”
“Chúng ta đi nhanh thôi, cảnh sát Scotland Yard vẫn đang chờ chúng ta!”
Nam tước Harry túm lấy Rolla, như một cơn gió vội vàng chạy ra khỏi giáo đường.
Lúc lướt qua người Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn, Rolla cong môi khinh miệt, không tiếng động mấp máy khẩu hình miệng, ‘Ta sẽ không lưu lại đối thủ như các ngươi. Các ngươi sẽ chết.’
Lê Tiệm Xuyên cổ quái nhìn cô ta một cái.
Còn Ninh Chuẩn thì chuyên chú đùa nghịch vành tai của hắn, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho cô ta.
Rolla tức giận sa sầm mặt.
Đợi cô lấy được Ma Hộp, nhất định sẽ gϊếŧ chết đôi gay chết tiệt này!
Bên trong giáo đường an tĩnh lại.
Ánh mặt trời trải đầy trên bàn, như một tấm chăn ấm áp bao bọc lấy cơ thể.
Lê Tiệm Xuyên bóp gáy Ninh Chuẩn, đem đầu lưỡi đang tác oai tác quái trên vành tai của hắn kéo ra xa, ngữ khí cảm thán nói, “Thật là suy luận hoàn mỹ, vô cùng phù hợp với chân tướng.”
Ninh Chuẩn có chút kinh ngạc vì Lê Tiệm Xuyên đột nhiên mở miệng.
Nhưng mà đối với đánh giá của hắn, Ninh Chuẩn vẫn gật đầu phụ họa, lười nhác nghiêng người về phía hắn, thấp giọng cười, “Anh đoán xem cô ta sẽ còn sống trở về, hay là chết trở về?”
Ninh Chuẩn nhìn hoa văn tôn giáo trên đỉnh đầu, hài lòng nói, “Bất quá vô luận là chết hay sống, thì nhiệm vụ thăm dò của chúng ta đều đã hoàn thành. Cảm tạ số 1 vừa vô tư vừa ngu ngốc, giúp chúng ta đạt được chân tướng, dâng hiến sơ hở chồng chất, suy luận dẫn xà xuất động. Sự thật chứng minh, nhận xét của anh rất chính xác, Rolla phu nhân đúng là người tốt…”
Âm thanh cảm thán còn chưa tiêu tan.
Bỗng có một con chuột thét chói tai vọt vào từ cửa giáo đường, lúc đυ.ng đến chân bàn đột nhiên biến thành một nữ nhân thấp béo.
Ở phía sau cô ta, có một cái bóng kéo dài chậm rãi tiến đến.
Nam tước Harry lắc lắc ngón tay dính máu, đối với nữ nhân cả người đầy máu nằm trên đất lộ ra nụ cười thân thiết: “Rolla tiểu thư, cô chạy cái gì chứ?”
“Đã bắt được Jack rồi, không phải cô muốn Ma Hộp sao?”
Rolla sắc mặt trắng bệch nhìn Nam tước Harry, cả người đều đang phát run: “Ngươi là ai… Ngươi, ngươi không phải NPC… Ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Hắn đúng là NPC.”
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Rolla chợt quay đầu, trông thấy Ninh Chuẩn đang chậm rãi đứng lên.
Ninh Chuẩn nhìn về phía Nam tước Harry, trên mặt nở nụ cười: “Nhưng hắn cũng chính là đáp án. Ngài nói coi đúng không, Nam tước Harry… Hoặc là, nên gọi ngài là Henry tiên sinh, hay bố dượng của Jack?”
*Lời tác giả:– Ninh Chuẩn: Nói nhảm chấm dứt, mời trả lời thoại lại cho ta, cám ơn. Ngũ Ngũ: mình có điều bên lề muốn nói, chính là vì sao mình sử dụng xưng hô ta-ngươi hay ta-ngài trong chương này. Là bởi vì bối cảnh màn này diễn ra tại Luân Đôn vài thế kỷ trước (không nhớ là mấy), nên đáng lẽ ban đầu mình đã sử dụng nó, nhưng vì để cho thuần việt mà mình đã sửa lại. Còn chương này đứng trên lập trường của Rolla, cô ta là một người kiêu ngạo tự phụ, nên mình muốn để xưng hô ta-ngươi nhằm làm nổi bật lên tính cách đó. Không có ý gì khác, chỉ mong mọi người đọc hiểu ngữ cảnh giúp mình (một người sợ bị bắt bẻ cho hay).Hết chương 16