Chương 1

"Aria,thiên thần của ta"Hoàng đế nói trong hấp hối, liều mạng để tìm cho mình một con đường sống

"Nhanh lên và cứu lấy ta"

Cứu cái gì cơ.

Con trai của một vị thần đang hy vọng được cứu bởi một con quái vật sao?

Quả là một cảnh tượng buồn cười,nhưng tiếng cười của cô đã cạn kiệt mất rồi.

Aria nhìn chằm chằm vào l*иg chim,bàn tay mở rộng, không mảy may động đậy.

"Nhanh lên và hát đi!"

"......."

"Aria! nếu cô không hát,ta sẽ khiến cho cô không bao giờ có thể đứng dậy được nữa"

Tên hoàng đế rống lên như một con quái thú.

Ông ta trở nên giận dữ,mất kiểm soát, rồi tuyệt vọng cười phá lên ,đe dọa cô.Cuối cùng ông ta lại quỳ xuống,cầu xin cô trong tuyệt vọng.

Ông ta đã hoàn toàn trở nên điên dại.

"Hãy hát đi ,Siren.Cho chúng ta thấy lòng từ bi của cô"

"Chúng ta cầu xin cô,Siren"

Các vũ công quỳ xuống úp hai tay họ lên mặt đất,cúi mặt đập đầu. Vậy mà chỉ mới vài tháng trước đây, những khuôn mặt ngay trước mặt Aria đây vẫn còn lăng mạ ,đối xử với cô một cách thô tục,chế giễu đem pha cô bằng những lời nói bẩn thỉu.

Những nhạc trưởng, những nhạc công đang chơi nhạc cụ, và thậm chí cả những Hiệp sĩ bảo vệ Hoàng đế đều nín thở chờ đợi chỉ để được nghe thấy Siren cất giọng ca thánh thót.

"Khụ"

Ngay lúc ấy Aria ho ra máu. Cô ấy ho liên tục cho đến khi cả chiếc váy của cô ấy được phủ trong máu đỏ của chính mình.

Trái tim cô như siết lại

Ah

"Mình sắp chết "

Aria cười đau khổ

"Cuối cùng thì..."

Cô cũng đã có thể chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng rồi.Cánh môi khép chặt của cô cuối cùng cũng mở ra:

"Đến đây đi nào cái chết ngọt ngào"

Giọng nói thô ráp vì phải hát liên tục xé vào không khí như con dao sắc lẹm.

Bầu không khí im lặng bao phủ cả căn phòng khi Aria cất tiếng hát đầu tiên lên.Tiếng hát mềm mại khiến mọi người không thể ngừng theo dõi hình bóng của cô,tất cả như ngừng thở trong giây phút.

"Hãy đến đây thật nhanh nào và đưa ta đến vòng tay của sự bình yên"

"Ôi chúa ơi...."

Một người trong đám đông nở một nụ cười trong nước mắt.

Bài hát bắt đầu êm đềm, bay bổng trong không khí như ánh nắng ấm áp, chạm vào trái tim họ và quấn lấy đám đông một cách nhẹ nhàng, ngọt ngào và an ủi.

"Bởi vì ta đã quá mệt mỏi với thế giới này"

Đây là một bài hát tôn giáo sâu sắc được hát bởi những người hy vọng được lên thiên đàng sau khi chết. Tuy nhiên, với giai điệu u uất và trầm đυ.c của Aria, nó đã biến thành một khúc ca hoàn toàn khác, như thể lời thì thầm đầy nɧu͙© ɖu͙© của ma quỷ.

"Hãy đến, ôi sự yên nghỉ hạnh phúc!"

Bài hát an ủi êm đềm ,nhẹ nhàng bỗng chốc hóa thành liều thuốc độc ngọt ngào khiến ai cũng phải há hốc mồm và thót tim dữ dội.

"Đến đây nào"

Giọng nói khàn khàn của cô như một sợi dây xích cuốn quanh mắt cá chân của họ và kéo họ vào đầm lầy.

Vào đầm lầy của netherworld,

Vào đầm lầy chết chóc,

Vào đầm lầy của địa ngục.

Giọng của Aria thậm chí còn trở nên thô hơn trước, vang vọng lên và lan dần ra xung quanh.

"Ta đang chờ đợi ngươi đến!"

Đây không phải là một bài hát nữa mà giống như tiếng hét, tiếng khóc cầu cứu sự giúp đỡ trong tuyệt vọng.

Cô cầu xin các vị thần người đã từ bỏ cô;rồi cô nguyền rủa họ, từ bỏ việc mong chờ vào họ, nhưng rồi lại tiếp tục cầu xin….

Cuối cùng lựa chọn buông bỏ mọi thứ và gục ngã.

"Nhanh lên và nhắm mắt lại."

Nếu các vị Thần không đến, cô hy vọng rằng ít nhất ác quỷ sẽ xuất hiện và đưa cô đi.

Thở hổn hển

Tên hoàng đế khuỵu xuống đất và bắt đầu nghẹt thở.

Máu chảy qua mắt. Ông ta đau đớn vô cùng, dường như trái tim ông ta đang bị rút ra khỏi l*иg ngực.

"Ôi phước lành hãy đến đây!"

Bài hát đã đến hồi kết.

Cũng là lúc nghi lễ triệu hồi ác quỷ cũng kết thúc.

Tên hoàng đế thở ra một hơi nặng nhọc, cứ như thể hắn vừa thoát chết trong gang tấc.

Toàn thân ông ta run rẩy và đầy mồ hôi.

"C-Chuyện quái gì vừa xảy ra……"

Ông ta nhìn quanh mình, hầu hết những người có mặt tại đó đều đã ngất xỉu.

Một số hiệp sĩ vẫn còn một chút tỉnh táo thì đang rút kiếm ra để cố gắng kết liễu cuộc đời của chính mình.

Máu đang chảy trong người ông ta dần trở nen lạnh ngắt.

Nếu ông ta cũng mang trên người một thanh kiếm, có lẽ ông ta cũng sẽ giống như họ, cố gắng tự kết liễu cuộc đời mình vì nỗi đau đớn không thể chịu được.

"C-C-Cái này...”

Nỗi sợ hãi trỗi dậy bởi sức mạnh áp đảo

“Con đĩ này,cô dám.....”

Nỗi sợ hãi của ông ta bỗng hóa thành lửa giận.

"Cô định gϊếŧ ta!"

Là Siren duy nhất còn lại, ông ta đã chăm sóc cô như vậy. Nhưng, sự kiên nhẫn của ông ta cũng có giới hạn.

"Ta đã cứu cô khỏi bị thiêu đến chết, nhưng đây là cách cô trả ơn ?"

Tên hoàng đế lẩm bẩm liên tục.

Một Siren không được phép làm gì hết trừ việc cất tiếng ca hát.

"Hôm nay sẽ là ngày mà ta sẽ cắt đứt ý chí của cô.Ta sẽ khiến cô phải phục tùng ta”.

Ông ta rút lấy thanh kiếm của một hiệp sĩ và lao về phía cái l*иg.

Khi một con chim bị giam giữ trong l*иg đã quá lâu,nó chỉ có thể lấy lại được sự tự do của nó khi nó chết.Aria cũng vậy,cô đã mong đợi điều này từ rất lâu,cô từ từ nhắm mắt lại.

"Cái chết ngọt ngào và sự yên nghỉ hạnh phúc"

Ngay lúc ấy.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.

"Cô đã hát một cách thật tuyệt vọng đấy."

Aria mở mắt và từ từ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt xám rỗng đang nhìn chằm chằm vào cô.

"Đại công tước xuất chúng Valentine"

Người đàn ông được cho là đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ.

Người đàn ông đáng ra không phải ở đây nhưng giờ đang từng bước đi về phía cô, với cái chết đi theo từng bước chân anh ta.

Những vết máu in đậm trên sàn nhà theo từng dấu chân của anh ta.

"Anh ta thực sự đang ở đây. "

Aria không thể tin được vào mắt mình.

Đại công tước vung nhẹ thanh kiếm thấm máu khiến nó bắn tung tóe khắp nơi như những giọt mưa.

"Nếu cô đang hy vọng được cứu bởi ma quỷ,"

Cung điện đẫm máu trở nên tĩnh lặng như nghĩa địa.

“Vậy thì tôi sẽ cung cấp cho cô bất kể những gì cô muốn.”

***

Tên ác quỷ đã gϊếŧ chết Hoàng đế.

"Có vẻ như cô đã tìm thấy sự bình yên của mình."

Anh dửng dưng nói.

Rút chìa khóa từ trong cánh tay của tên Hoàng đế đã khuất, anh ta di chuyển dần về phía cái l*иg của Aria.Ngay sau đó, tiếng cửa l*иg vang lên.

Két.

Tên ác quỷ đứng đó, trước ngọn đèn chùm ngàn màu sáng rực rỡ.

Ánh sáng chiếu xuống khuôn mặt anh khiến đôi mắt anh sáng hơn cả mặt trăng.

‘Như ánh sáng rọi qua đường hầm tối tăm’.

Lần đầu tiên trên đời Aria nhận ra rằng đôi mắt của con người có thể đẹp đến nhường này.

“L*иg chim của cô đã được mở. Hãy đứng dậy và bay đi. ”

Đó là thời khắc được cứu rỗi mà cô không thể quên được.

Aria ngây người nhìn đôi chân không bị xiềng xích của mình, và ngẩng đầu lên.

‘Đại công tước Valentine ……’

Kẻ phản bội đã gϊếŧ chết Hoàng đế.

Vị cứu tinh của cô ấy.

L*иg chim đã mở và đúng như lời của Đại công tước, nếu có cánh, cô ấy sẽ bay vào không trung.

Tuy nhiên...

"Tôi không thể bay đi bất cứ đâu."

Aria vừa cười khổ vừa khóc.

Dù sao thì cô ấy cũng sắp chết rồi.

"Chỉ cần làm ơn gϊếŧ tôi."

Vào khoảnh khắc cô định mở miệng đưa ra yêu cầu cuối cùng thì nỗi đau không tưởng được bao trùm lấy cô, cứ như thể bị ai đó dùng dao đâm liên tiếp vào người. Tầm nhìn của Aria bỗng chốc tối dần.

"Phải chăng cô là một con chim đã bị mất đi đôi cánh của chính mình?"

Ánh mắt của Grand Duke trở nên đe dọa.

"Siren, tôi nghe nói rằng mọi người sẽ phát điên nếu họ nghe cô hát."

Cơ thể của Aria đổ gục xuống sàn, cô đang dần mất đi ý thức, cơ thể cô từ từ đóng băng lại.

Đại công tước ôm Aria đang hấp hối trong vòng tay của mình, nói:

“Vậy thì tôi đoán nó không ảnh hưởng đến tôi vì tôi đã điên sẵn rồi chăng."

“……………”

“Nếu sự điên rồ của một người có giới hạn, thì tôi muốn cô chứng minh điều đó.”

Nếu cô có điều gì đó muốn nói, thì cô có thể thì thầm với tôi.

Tên ác quỷ nhếch mép và mang cô ấy đi đến một nơi nào đó.

Aria nhắm mắt trong vòng tay của ác quỷ...

*****