Chương 4: Dập lửa

Trong lúc chờ đổ xăng, Lâm Chi đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp sữa chua nhỏ vị đào.

Ngón tay nhỏ trắng nõn tinh tế gõ vào trên hộp giấy, hộp sữa chua còn chưa uống xong thì đã nghe thấy đằng sau vang lên tiếng trêu đùa quen thuộc:

“Ồ, nhìn này. Đây không phải là vị hôn thê của tôi sao?”

Lâm Chi: “…”

Sống lưng cô cứng đờ, khó tin quay đầu lại, men theo âm thanh vừa phát ra mà dời tầm mắt thì nhìn thấy Thẩm Tầm đang ngồi trên xe thể thao, thò cái đầu ra cười nhếch mép với cô.

Mà cô gái mặc váy trắng, vẻ mặt vô tội ngồi ở vị trí phó lái, lùn hơn hắn ta một cái đầu kia không phải là Lâm Ấu Lăng thì còn có thể là ai được.

Trong lòng Lâm Chi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Hôm nay Thẩm Tầm không dùng chiếc Maybach, vậy thì người đối diện ở trên đường phố kia là ai? Cái xe kia rêu rao muốn chết, làm gì còn cái nào có kiểu dáng giống được?

Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt loé lên mà thôi.

Bởi vì giây tiếp theo, cô nghe thấy âm thanh ồn ào của một đám thanh niên, “Chị dâu nhỏ! Chị dâu nhỏ!”

Biểu cảm của Lâm Ấu Lăng rất vi diệu, Thẩm Tầm càng cười đến kiêu ngạo, “Ấy. Xin lỗi, tôi quên mất. Chúng tôi đã sớm huỷ hôn ước rồi, bây giờ cô ta là “vị hôn thê cũ” rồi.

Đám thanh niên từ phía sau thò đầu ra, tiếp tục rối rít gọi, “Bị đá! Bị đá!”

Lâm Chi: “…”

Lâm Chi chỉ ra một cách khách quan, “Các cậu có cảm thấy mình rất giống con khỉ hay không?”

Thầm Tầm cũng không để ý, ngẩng đầu nhìn BMW của cô, “Đổ xăng cho một cái xe hỏng thôi sao lại lâu như vậy? Đừng đổ nữa, đổ cho xe của anh trai này đi, chúng tôi còn có cuộc hẹn.”

“Sao phải gấp như thế?” Lâm Chi không nhanh không chậm đóng nắp hộp sữa chua lại, “Thẩm Tầm, tôi đã từng nói với anh nếu như còn tung tin vịt ở sau lưng tôi một lần nữa thì tôi sẽ khiến anh không nhìn thấy mặt trời của ngày mai chưa?——anh nói lại lần nữa, là ai đá ai?”

Thẩm Tầm giễu cợt, “Dáng vẻ thẹn quá hoá giận của cô cũng có chút đáng yêu đấy. Nhưng mà dừng lại đi, ba nuôi của tôi cũng không ở đây.”

“Anh cho rằng chú ấy không có ở đây thì tôi không dám chỉnh anh?”

“Vậy cô thử đến đây xem, lại tát tôi một cái đi. Các anh em của tôi đều ở đây nhìn, cô…”

Còn chưa nói xong thì Lâm Chi đã vung tay giáng cho hắn một cái tát.

—— giống như tối hôm qua, vẫn là đánh vào mặt.

Cái tát này không đủ lực bằng hôm qua do hắn ta ngồi trên xe nên cánh tay cô không vung quá mạnh được. Cái tát này dường như giống với cảnh cáo hơn.

Nhưng Thẩm Tầm vẫn có cảm giác bị làm nhục, mắt nhanh chóng trừng lớn, “Cô thật sự đánh? Đừng tưởng rằng cô là con gái thì tôi không dám đánh lại, tôi…”

Một tiếng “Bang” vang lên.

Cô lại đánh cái nữa.

Vẫn là ở vị trí vừa rồi.

Trên xe im lặng vài giây, mấy bạn học của hắn cũng không nghĩ tới Lâm Chi thật sự hạ thủ, trong lúc nhất thời cũng không dám nói lời nào.

Lâm Ấu Lăng lo lắng, “A Tầm…”

Thẩm Tầm nhờ tiếng gọi này mà lấy lại tinh thần, chớp mắt đã nổi giận đẩy cửa xe ra, “Con mẹ nó, cô có bản lĩnh thì đứng yên tại chỗ đừng có nhúc nhích!”

“Anh dám đánh trả, tôi sẽ báo cảnh sát. Dù sao thì cuộc nói chuyện vừa rồi tôi cũng đã ghi âm lại.” Lâm Chi nhãn rỗi cúi đầu nhìn ngắm tay mình, “Không phải là anh yêu cầu tôi đánh sao?

Đời này tôi chưa từng nghe qua loại yêu cầu nào như thế.”

“Cô…”

“Ở nhà thì ngay cả rắm cũng không dám thả, ra bên ngoài lại vênh mặt hất hàm sai khiến——“ Lâm Chi thoải mái ngẩng đầu đối mặt với hắn ta, “Thẩm Tầm, anh sống với Thẩm Nam Chước lâu như thế mà chưa từng cảm thấy rằng mình không được tính là đàn ông sao?”

Thẩm Nam Chước vừa mới đi đến đã nghe được câu này.

Anh bị xe của Thẩm Tầm che lại, vừa vặn đứng ở nơi mà bọn nhóc không thấy được, không ai nhận ra là anh đến.

Thân hình Thẩm Nam Chước hơi ngừng lại, dừng bước, đáy mắt hiện lên nụ cười.

Kéo trợ lý lại, thấp giọng dặn dò, “Chờ một chút.”

Chờ chút nữa rồi sẽ qua đó.

“Được, được lắm.” Thẩm Tầm bị cô chọc cho giận không nói ra lời, liên tục nói ba chữ “Được”, “Cô đúng là có bản lĩnh.”

Đầu óc của hắn ta lúc này trống rỗng, gần như là theo bản năng mà lấy ra điếu thuốc.

Lâm Chi bị người ngu đần trước mặt làm cho hoảng sợ, “Đầu óc của anh có vấn đề hay sao? Không biết là ở trạm xăng dầu thì không được hút thuốc à?”

Thẩm Tầm khıêυ khí©h, “Tôi biết. Nhưng tôi cứ hút đấy, xem ai dám ngăn cản?”

Vừa mới nói xong thì đã thấy Lâm Chi chạy nhanh vào góc tường tháo bình chữa cháy xuống, lao tới, đẩy cái vòi màu đen đến trước mặt hắn.

Thẩm Tầm: “…”

Không phải, sao động tác tháo bình chữa cháy của người này có thể thuần thục, nhanh đến như vậy?

“Dập, ngay lập tức.” Hai tay Lâm Chi cầm bình chữa cháy, vẻ mặt nghiêm túc giống như trên tay mình lúc này là một khẩu súng, “Tôi đếm ba tiếng. Ba!”

Thẩm Tầm không hề để ý, “Đừng làm những việc vô bổ này. Nếu như cô nhanh chóng nói xin lỗi với tôi…”

“Hai.”

“… Nếu không, tôi chỉ cần một cú điện thoại, gọi một đám anh em tới sẽ ở ngay tại đây đánh cô tơi bời…”

“Một.”

Lâm Chi đếm đến số cuối cùng thì bị một luồng hơi thở ấm áp bao bọc lấy.

Là hương vị của cây tùng tuyết từ trên trời rơi xuống, mang theo chút cảm giác bị áp bách, trong suốt nhưng rất quen thuộc, chỗ nào cũng chạm đến giống như tấm lưới dày đặc.

Khiến cho người khác không có chỗ nào để trốn.

Lần nữa lấy lại tinh thần thì cô đã bị một người đàn ông cao lớn ôm vào l*иg ngực.

Một tay của Thẩm Nam Chước nắm lấy tay cô, một tay khác thì thay cô rút chốt an toàn ra.

“Bình chữa cháy không phải là dùng như vậy.”

Âm sắc lưu luyến, giọng nỉ non tựa như lướt nhẹ qua màng nhĩ, vô cùng mê hoặc.

Một luồng không khí nhẹ quét qua, hơi nóng vẫn quanh quẩn bên tai, chui vào màng nhĩ.

“Tôi dạy cháu.”

Anh nói.

Từ đầu đến cuối cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Lâm Chi không kịp phản ứng, Thẩm Tầm với Lâm Ấu Lăng càng không.

Bình chữa cháy ở dưới sự thành thục của Thẩm Nam Chước như có khí thế thiên quân vạn mã, điên cuồng nhe nanh múa vuốt phun về phía Thẩm Tầm.

Buổi trưa hôm nay kết thúc bằng việc hắn ra kêu gào thảm thiết.

Bình chữa cháy dạng bột có những hạt rất nhỏ, không thể phun vào mặt người. Một khi có lượng lớn được hấp thụ vào thì sẽ tạo thành hiệu quả giống hiện trường hoả hoạn, khiến người ta hít thở không thông.

Lâm Chi rõ ràng cảm giác được khi Thẩm Nam Chước phun vào Thẩm Tầm, anh cố tình đè vòi phun xuống dưới, không nhắm ngay mũi, miệng hay đôi mắt của hắn ta.

Nhưng lại mang đến hiệu quả kinh người như vậy. Thẩm Tầm che mặt lại, vừa hét chói tai vừa nhảy lên, “Aaa… tôi mù rồi! Mù rồi! Phòng vệ sinh ở đâu! Cái gì tôi cũng không nhìn thấy! Mặt tôi! Mắt tôi!!!”

Lâm Chi đứng tại chỗ nhìn Lâm Ấu Lăng đang chật vật đỡ hắn ta chạy đi: “…”

Đây mà là con trai ruột sao?

Không đúng, chờ đã, hình như… không phải là con ruột thật.

Lâm Chi rối rắm mà nhìn chằm chằm Thẩm Tầm, cho đến khi hắn ra khỏi phạm vi nhìn thấy thì mới quay người lại.

Mùa đông hiếm có ánh nắng mặt trời rực rỡ như vậy. Người đàn ông đã buông bình chữa cháy xuống. Lúc này đứng ở trước mặt cô, mi dài lãnh đạm, áo khoác hơi phanh ra, để lộ khí chất ôn nhu khiêm nhường.

Hôm nay anh mặc một cái áo khoác dài màu đen, bả vai rộng lớn, dáng vẻ nghiêm nghị, sâu trong con ngươi mang theo ý cười thanh đạm làm giảm đi cảm giác cao quý, khó mà tới gần giống như bình thường.

Không hiểu sao Lâm Chi lại cảm thấy vô cùng thoải mái, “Chú Thẩm, cảm ơn chú.”

Mí mắt Thẩm Nam Chước nảy lên một cái, không đáp lại. Môi anh mím lại, hơi rũ mắt thì thấy tóc cô đang nhẹ nhàng xoay chuyển.

Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc đen dài buông xoã, mặc một chiếc váy lụa mềm mại. Cả người không lộ ra tính công kích nào.

Mái tóc mượt mà, nơi lỗ tai tiếp xúc với không khí cũng có một chút lông mềm mại.

… giống như một con thỏ.

Thẩm Nam Chước không nói lời nào. Lâm Chi cũng không đoán được anh đang nghĩ gì, không nhịn được liền nói: “Thật ra, vừa nãy… Lúc đầu cháu không có ý định dùng bình chữa cháy phun Thẩm Tầm đâu…”

Nghĩ lại một chút lại cảm thấy không đúng. Nói như vậy không phải là đang trách cứ anh sao, “Đương nhiên là cháu cũng không có ý trách chú. Cháu chẳng qua chỉ là giải thích cho chuyện vừa rồi…”

“Tôi biết.” Thẩm Nam Chước cắt đứt lời nói của cô, âm thanh rất nhẹ, trầm thấp như cũ, “Cho nên tôi mới thay cháu quyết định.”

“…”

Hả?

“Cậu ta đáng bị như vậy, không phải sao?”

“…”

Lâm Chi câm nín nửa ngày, không nhịn được mà cười phá lên, “Chú nói đúng.”

Hai người cùng nhau ăn cơm trưa. Trợ lý thay Lâm Chi lái xe về phòng làm việc.

Cô đi cùng với Thẩm Nam Chước một đoạn đường, chợt nhớ ra, “Sao chú lại xuất hiện ở nơi này?”

“Buổi chiều có chút việc, tới đây tìm một người.” Anh nhàn nhạt giải thích, “Thuận đường trả đồ lại cho cháu.”

Lâm Chi trợn tròn mắt, “Trả cho cháu?”

“Không phát hiện sao?” Thẩm Nam Chước bật cười, “Hôm qua cháu có đem một quyển sổ ghi chép vào phòng tôi, nó khá nhỏ, bên ngoài màu vàng.”

Lâm Chi sửng số, nhanh chóng nhìn túi xách của mình.

Lật qua lật lại, phát hiện ra thật sự không có.

Cô đã không còn là một bạn nhỏ, nhưng vẫn phạm phải sai lầm nhỏ nhặt như vậy.

Thẩm Nam Chước di chuyển tầm mắt, nhìn thấy vành tai của cô gái nhỏ vẫn óng ánh như ngọc mà lỗ tai đã dần đỏ lên.

Thật dễ thương.

Cô gái nhỏ lúc nào cũng như vậy sao?

Ánh mắt anh trầm xuống, trên mặt không biểu lộ gì, giải thích qua, “Tôi không mở ra xem, để ở trên xe. Bây giờ vừa đúng lúc có thể cùng đi lấy.”

Lâm Chi có chút ngượng ngùng, “Cảm ơn chú.”

Thẩm Nam Chước không nói nữa.

Anh vốn dĩ là người ít nói nên Lâm Chi cũng không cảm thấy mất tự nhiên. Hai người quay lại con đường ở đối diện. Cô nhìn thấy chiếc Maybach kia không di chuyển, vẫn đang đỗ trước cửa Starbucks.

Tài xế xuống xe giúp cô mở cửa, trợ lý cũng cung kính chào hỏi cô, “Lâm tiểu thư.”

Lâm Chi kịp phản ứng, ngạc nhiên nói, “Chiếc xe này là của chú?”

Lông mày Thẩm Nam Chước chau lại, “Nếu không thì sao?”

“Cháu còn tưởng là của Thẩm Tầm đấy.” Lâm Chi nói xong cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi vào trong, “Trước khi chú quay về đây, mỗi ngày anh ta đều dùng chiếc xe này rêu rao khắp nơi. Nói rằng dù có lái xe trong lúc say rượu thì cũng không ai dám bắt lại.”

Ngón tay Thẩm Nam Chước dừng lại, chân mày nhất thời nhíu lại, tròng mắt thoáng qua một tia chán ghét.

Vô tình mà lướt qua, như một cơn gió lốc nho nhỏ.

Lâm Chi không chú ý lắm.

Sau khi lên xe, phản ứng đầu tiên của cô là tìm dây an toàn, “Có điều, chú Thẩm. Chúng ta cứ mặc kệ Thẩm Tầm như vậy sao?”

Thẩm Nam Chước tưởng tượng ra một màn say rượu lái xe thì ngữ khí không tốt cho lắm, “Còn có thể quản thế nào?”

Anh rất ít khi để ưu tư lộ ra ngoài, vậy mà trong câu nói ngắn ngủi này lại mang theo đè nén tức giận.

Lâm Chi hơi ngẩn ra, tay cầm lấy dây an toàn cũng ngừng lại, “Cháu cảm thấy mặc dù anh ta đáng đánh nhưng mà bình chữa cháy vừa nãy không quá an toàn. Hơn nữa, anh ta không phải con chú sao?”

“Tôi không có con trai.” Lòng Thẩm Nam Chước đang phiền muộn, không chút nghĩ ngợi mà cắt đứt lời nói của cô, “Năm nay tôi còn chưa đến ba mươi tuổi, không thể sinh được một đứa con trai bằng tuổi cháu đâu Lâm Chi.”

Ngữ khí vừng vàng như thường lệ, có chút lạnh nhạt, tựa như chủ yếu là để nhắc nhở.

Lâm Chi sửng sốt hồi lâu mới chậm rãi chớp mắt vài lần.

Hôm nay cô không trang điểm đậm như khi dư tiệc, màu son cũng nhẹ nhàng như mọi ngày, mái tóc dài được thả xuống, cả người mang theo khí chất dịu dàng.

Trông rất dễ ăn hϊếp.

Nhưng lại cũng vô cùng vô tội.

Thẩm Nam Chước nín thở nhìn chằm chằm cô, mặt tiểu nhân trong lòng chậm rãi giơ cờ lên đầu hàng.

Anh thở dài không biết phải làm sao, dời tầm mắt, “Cho tôi số điện thoại, chúng ta lưu lại phương thức liên lạc. Nếu lần sau có việc cần tìm cháu thì tôi cũng không phải chạy đến công ty tìm.”

Phản ứng của Lâm Chi có chút trì trệ, không ngừng gật đầu, “Được.”

Cô vừa nói vừa lấy túi xách đặt lên đùi. Mở điện thoại ra, “Để cháu lưu lại đi, số của chú là…”

Chiếc xe bất ngờ bị phanh lại.

Hai tay Lâm Chi đều đang cầm điện thoại di động, hoàn toàn không tránh kịp. Cô cảm thấy mình giống với quả đạn pháo mất kiểm soát, theo quán tính ngửa người ra sau xe, lao thẳng đến chỗ Thẩm Nam Chước.

“Phù” một tiếng.

Cả khuôn mặt đâm sầm vào… phía dưới l*иg ngực anh.

Bên trong xe rơi vào thế tĩnh lặng.

“Xin lỗi Thẩm tổng.” Tài xế vội vàng nói lời xin lỗi, “Có một con mèo hoang không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra phía trước xe. Ngài không sao chứ?”

Thẩm Nam Chước trầm mặc không nói.

Trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở dần nóng lên.

Lâm Chi bị va chạm đến mức đầu óc kêu ong ong. Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần thì bị một cảm giác tan thành mây khói chiếm lấy.

Có nhầm hay không…

Sau khi cô kịp phản ứng, cả khuôn mặt như thiêu như đốt mà nóng lên, hoàn toàn nằm sấp tại chỗ không dám nhúc nhích.

Cô…

Đây là…

Va phải hạnh phúc nửa đời sau…

Của Thẩm Nam Chước.... sao?