Mạc Tử Ngôn lãnh đạm, hắn bước tới chỗ hoàng thái hậu lặng im một lúc rồi nói
"" Bệnh tình đã khỏi, long thể của người không còn bất an, Mạc Tử Ngôn ta ngày mai sẽ trở về Nguyên Quốc cùng ái phi""
"" Bệ hạ không thể ở lại thêm vài ngày nữa rồi hẵng đi sao??"" Thái hậu có chút bất ngờ nhìn hắn đôi tay buông lỏng gương mặt của nàng
""Cảm tạ ân tình của thái hậu nhưng ra phải trở về Nguyên Quốc để bàn việc nước người cũng biết ta vốn là vua không thể bỏ mặc giang sơn của mình lại mà hưởng thụ tại nơi này được""
Mạc Tử ngôn nói vậy, thái hậu cũng chẳng thể làm gì chỉ cười nhẹ nhàng coi như trả một phần ân tình cho hắn trong lòng người vẫn muốn giữ nàng lại, muốn để ngắm nhìn đóa hoa này một chút, để nàng ấy đi thật tiếc a.
""Thái hậu, long thể người khỏe rồi thϊếp cũng an tâm được phần nào"" Nàng thở phào nhẹ nhàng nâng đôi bàn tay của thái hậu lên tuy rất thích nơi này nhưng nếu Mạc Tử Ngôn phải quay lại thì dĩ nhiên nàng vẫn phải theo hắn, không thể kháng lệnh hắn mà ở đây được
""Mẫu hậu, xin hãy để bệ hạ và ái phi của ngài ấy được quay về tẩm cung nghỉ ngơi"" Diệc Thần tới cạnh nàng, cử chỉ ấy không biết phải diễn tả thế nào giống như là hắn lo lắng cho nàng, hắn ôn nhu vô cùng hắn đỡ nàng dậy đưa nàng cho Mạc Tử Ngôn
""Vương phi của người, hãy lui về cung nghỉ ngơi""
Mạc Tử Ngôn xoay người rời đi, nàng cũng vội vã chạy theo hắn, nam nhân này thật khiến nàng phát điên a đến cả một lời nói ra với hắn cũng thật khó, đôi mắt đẹp luôn bao bọc một màu lạnh lẽo hắn dửng dưng với tất cả mọi thứ tựa như cả thế gian này với này không có gì đáng để lưu luyến
""Mạc Tử Ngôn, ngày mai chúng ta phải trở về Nguyên Quốc thật sao"" Nàng vừa đi theo hắn vừa muốn hỏi lý do sao phải quay về Nguyên Quốc sớm như vậy, hắn đâu có vướng bận chuyện gì mà phải trở về vội vã như vậy
""Nàng rất muốn ở đây??""
"" vì nơi đây rất đẹp mà bệ hạ không thấy vậy sao?? có rất nhiều thứ mà ta chưa từng được biết..""
Không phải là một mình nàng muốn ở đây mà nàng muốn hắn ở cạnh cùng nàng, nếu hắn rời đi một mình nàng ở trên đất nơi đất khách quê nhà này sẽ rất khó khăn, nàng vốn không thể ở một mình.
’Nàng thích ở lại đây, ta sẽ cho nàng ở lại còn ta phải trở về Nguyên Quốc, ta là vua của một nước không thể tự tiện rời đi quá lâu’’ Hắn dừng bước, tiến về phía nàng đôi mắt lạnh lướt qua nàng
Nàng ngước lên đáp tả lại ánh mắt của hắn, mái tóc dài che mất đi nửa gương mặt tuyệt mỹ của hắn chỉ lộ ra ánh mắt nhìn nàng đôi mắt của hắn rất đẹp rất cao ngạo lạnh lùng, nhìn vào đôi mắt ấy chẳng thể thấy được hắn nghĩ gì
Nàng cúi mặt xuống, tim nàng khẽ dao động, nàng chưa từng gặp nam nhân nào như hắn khiến nàng phải trốn tránh ánh mắt của hắn nó đẹp vô cùng lại chẳng dám nhìn
Hàng lông mày díu lại khó hiểu vừa rồi khi hắn nói với thái hậu sẽ trở về lại Nguyên Quốc, gương mặt nàng thoáng buồn hắn nhận ra điều đó, nàng đã thích ở lại hắn không ép buộc vì với hắn cũng chẳng quan trọng
‘’Nàng có chuyện gì sao? Chẳng phải ta đã cho phép nàng được ở lại sao?’’
‘’Không có gì.. đâu ta về phòng trước, bệ hạ hãy lui về nghỉ ngơi ta cáo từ’’ Dứt lời nàng chạy thật nhanh về tẩm cung, cánh cửa khép lại bao quanh nàng là sự yên tĩnh vô cùng, Mạc Tử Ngôn hắn không hiểu những gì nàng nghĩ, ngốc đồ ngốc, nàng ngả lưng xuống gường không có hắn thì ở lại còn ý nghĩa gì, hàng lông mi tuyệt diễm rủ xuống nhẹ nhàng, gương mặt xinh đẹp bình yên trong giấc ngủ thật không muốn nghĩ a
‘’Diệc nhi! ngồi xuống cạnh bên ta’’ Hoàng thái hậu ra lệnh, người điềm tĩnh cần lấy chén trà ngát hương đặt trên bàn đưa cho Diệc Thần
Diệc Thần lặng lẽ ngồi xuống trong ánh mắt có chút gì đó thay đổi nhưng hắn lại không biết mẫu thân của hắn đã nhận ra sự thay đổi đó từ trước, hắn thưởng thức một hụm đầu tiên của chén trà, rất thơm ngát tỏa hương thơm khắp điện và cũng rất đắng, rất chát
‘’Rất thơm phải không, loài trà hương tử của đất nước ta mà 4 phương 8 hướng tất cả đều muốn có, muốn được thưởng thức, muốn được ngửi thấy mùi hương thơm vô ngàn của nó’’
‘’Nhi thần vẫn không hiểu ý của người, mẫu hậu’’ Hắn đặt chén trà xuống, sắc mặt có chút thay đổi nhưng vẫn điềm tĩnh
‘’Con yêu nữ nhân đó, hoàng phi của nguyên quốc’’ Gương mặt hiền từ nhìn xuyên thấu nội tâm của hắn, khuôn miệng khẽ cười
Hắn giật mình, không trả lời lại mẫu thân hắn, một dòng suy nghĩ chợt lướt qua nội tâm của hắn
Hắn yêu nàng, yêu nàng từ lần đầu tiên hắn trong thấy nàng.
Nàng đẹp như một đóa hoa phù dung, tỏa hương thơm ngát dưới ánh mặt trời của Trung Nguyên Hoa, tất cả mọi thứ về nàng chỉ có thể hình dung bách niên nan ngộ, bàn bàn nhập hoa một vẻ đẹp hắn chưa từng được gặp
Hắn muốn có nàng, nhìn thấy nàng trong bất cứ hoàn cảnh nào hắn cũng chỉ muốn được có nàng, ôm lấy nàng vào lòng.
Hắn không can tâm khi Mạc Tử Ngôn có được nàng, hắn khó chịu khi thấy nàng ở cạnh Mạc Tử Ngôn
‘’Đó có phải là yêu??’’
‘’Yêu một người là sẽ thành thế này bất cứ lúc nào con cũng muốn được nhìn thấy nụ cười của người ấy, không quản lại khó khăn gian nan muốn cho người ấy được hạnh phúc, tuy rằng biết giang sơn là quan trọng nhưng lại vì người ấy mà nguyện mất đi giang sơn để đánh đổi lại kiếp đời được ở cạnh người ấy chỉ cần trong lòng người ấy có mình thì có chịu bao mất mát hy sinh với con cũng chỉ là bình thường không đáng kể’’.
‘’Phải nhi thần yêu nàng ấy, rất yêu’’ Hắn cười, nụ cười thật chua chát, gương mặt phảng phất đau thương, người hắn yêu là hoàng phi của nguyên quốc có chết cũng chẳng thể mạo phạm
‘’Vậy tại sao con không giữ nàng ấy ở lại’’ Hoàng thái hậu cầm lấy đôi tay lớn của hắn, xoa nhẹ nhàng
‘’Nhi thần không thể, kiếp này e chẳng thể chung đường’’
Ban đầu gặp nàng hắn đã từng có ý định cướp lấy nàng khỏi tay Mạc Tử Ngôn nhìn nàng đau buồn hắn không can tâm nhưng lại thấy nàng thật hạnh phúc khi bên Tử Ngôn, ánh mắt của nàng, ánh mắt của Tử Ngôn dành trao cho nhau hắn đã biết mình chẳng thể xen vào được.
Nàng là một đóa phù dung đẹp nhất kiếp này của ta, bông phù dung ấy ta lại chỉ dám ngửi mà không dám lại gần ngắt nó, chỉ sợ khi ngắt nó đi nó sẽ không còn đẹp như ở dưới hồ nữa, nhân duyên kiếp này ắt sẽ gặp lại.