Chương 117: Ngoại truyện 1: âu dương thần - Diệp tử : Ngàn kiếp không thể yêu

Diệp Tử bước vào bên trong rừng đào nàng thở dài một tiếng ngước mắt ngắm nhìn những cánh đào đang bay trong không trung hòa theo những trận gió lớn ở phía Bắc thổi tới thập lý đào lâm của hắn không biết đi tới bao giờ mới có thể tới gốc đào cuối cùng càng đi vào sâu bên trong lại thêm rất nhiều đào hoa không thể đếm hết nền đất được phủ kín những cánh đào nàng có cảm giác như nàng đang mơ một giấc mộng đẹp đẽ một giấc mộng mà nàng nghĩ rằng cả đời sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy rừng đào này

Trong giấc mộng đó nàng nhìn thấy rừng đào này, nàng nhìn thấy mọi thứ đẹp đẽ trong rừng đào này, cánh đào bay lả lướt trên không trung dưới nền đất là vô vàn những cánh hoa và cùng với một người bái thiên địa cùng nhau kết duyên dưới gốc đào lớn nhất.

Thứ ở trước mặt Diệp Tử khiến nàng khẽ mỉm cười ánh mắt có chút lay động nàng tìm thấy rồi cây đào lớn nhất trong rừng đào này đang ở trước mặt nàng, khung cảnh trước có cảm giác như rất đỗi quen thuộc cánh đào rơi xuống trên tay nàng thật đẹp đẽ, nàng đặt Thiên Liên Kiếm và đồ đạc xuống cạnh gốc đào dùng lực nhảy lên phía trên cành cao nhất cũng là nơi nàng có thể nhìn thấy toàn bộ thiên cảnh ở Nguyên Quốc đằng xa kia là hoàng cung ngay cả Bách Hoa Môn ở phía Nam kia cũng có thể nhìn thấy cho dù là rất nhỏ bé.

Nàng đặt người trên cành đào lớn từ từ nhắm mắt lại tận hưởng những làn gió ở phía Bắc thổi đến cùng với phong cảnh mơ mộng mê hoặc lòng người. Việc nàng đồng ý gia nhập thương vân lệnh một phần là vì sư phụ một phần cũng là vì rừng đào này, thật ra khi nàng trở về Bách Hoa Môn nàng cảm thấy rất mệt mỏi và cũng rất đau lòng nàng ở lại là vì sư phụ, nàng không rời đi bất cứ đâu cũng đều là vì sư phụ họ ghét nàng không sao, nàng biết tội lỗi năm đó của nàng ngàn kiếp không đáng được tha thứ mọi chuyện đều là do nàng mà ra, trái tim khô kiệt cảm xúc hóa thành hàn băng nhưng nỗi đau mãi mãi vẫn không thể lành lặn lại được dù có làm gì đi chăng nữa cũng không thể quên đi mọi chuyện

Chỉ vì một chữ yêu mà mù quáng tin tưởng hắn

Chỉ vì nghĩ hắn sẽ một lòng một dạ với nàng nên mới gọi sư phụ tới.

Chỉ vì nghĩ hắn muốn xin sư phụ cho hắn thành thân với nàng mặc cho ánh mắt của hắn khi đó không thật tâm nhưng sâu trong lòng nàng vẫn không một chút nghi ngờ dành cho hắn.

Thật ra hắn chưa từng yêu nàng, hắn lợi dụng nàng, lợi dụng tình yêu của nàng chỉ vì hắn luôn muốn bản thân hắn trở thành người đứng đầu Bách Hoa Môn hắn từ lâu đã muốn gϊếŧ chết sư phụ nhưng lại không có thời cơ rồi cuối cùng hắn đã gặp nàng tất cả những lời hắn nói, mọi thứ mà hắn hứa với nàng cuối cùng chỉ là hai từ phản bội

Đáng ra nàng phải gϊếŧ hắn, đáng ra ngay trong đêm đó nàng không nên để hắn trốn thoát. Nước mắt Diệp Tử bất chợt rơi xuống gương mặt tuyệt diễm

Nếu như kiếp này Diệp Tử ta gặp lại Mạch Thiên ngươi thì đến lúc đó Thiên Liên Kiếm năm xưa ngươi tặng cho ta sẽ khiến đầu ngươi rơi xuống đất.

Muội là Diệp Tử, thật ngại quá ta là Mạch Thiên huynh trưởng trong môn từ nay về sau những việc muội không biết hay muội muốn làm những gì cứ đến tìm ta ta sẽ làm giúp cho muội, được chứ

Kiếp này nữ nhân mà ta yêu chỉ có một, đó chính là muội

A Tử ta sẽ đưa muội đi tìm rừng đào đẹp nhất thiên sơn trùng quốc này sau đó sẽ cùng muội cao bái thiên địa dưới gốc đào lớn nhất, cùng muội kết duyên thành vợ chồng trăm năm không xa cách

Diệp Tử, mọi thứ đều là do ngươi chọn mà thôi ông ta vĩnh viễn không thể đi lại được nữa nếu như ngay từ đầu ông ta chịu giao chiếc ghế đó cho ta thì bây giờ ngươi đã có được thứ gọi là tình yêu của ta và ta thì có chiếc ghế chủ thượng đó nếu ngươi trách thì hãy trách ông ta đã đạp đổ đi mọi thứ giữa ta và ngươi. Diệp Tử, vĩnh biệt

Đau đớn, bi ai, tuyệt vọng, khổ sở dày vò bản thân nàng suốt nhiều năm qua, chỉ vì một chữ yêu mà khiến người khác phải trả giá bằng sinh mạng.

Đến nỗi bản thân phải tự nguyền rủa chính mình rằng ngàn kiếp nàng sẽ không thể yêu ai được nữa, nàng không xứng đáng có được tình yêu cũng sẽ không bao giờ vì tình yêu mà mù quáng thêm một lần nữa lần trước người phải trả giá là sư phụ còn lần này người trả giá chính là bản thân nàng

Ta không thể yêu bất cứ một ai nữa, vĩnh viễn không thể

Bất chợt một bàn tay to lớn ấm áp vô cùng chạm lên mặt nàng lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, nàng giật mình tỉnh giấc trước mặt nàng là Âu Dương Thần ánh mắt hắn nhìn nàng tựa hàn băng nhưng sâu trong lòng hắn lại không phải vậy nàng ngước nhìn hắn, chân mày nhíu lại thành một đường

""Ngươi làm gì ở đây""

""Ngươi nên nhớ rừng đào này là của ta ta muốn vào hay ra đó là việc của ta"" Hắn nhìn sang chỗ khác thản nhiên trả lời

""Ngươi nên quay về trước khi nữ nhân của ngươi lại đến làm phiền ta""

""Nữ nhân của ta? Ngươi đang nói về Ninh Phong sao""

""Ngoài nàng ta ra còn có ai nữa sao""

""Nàng ấy chỉ là người bên cạnh ta giữa ta và nàng ấy hoàn toàn không phải mối quan hệ như ngươi nghĩ""

Hắn chưa từng nhiều lời với bất cứ ai bất kể là ai nghĩ vì về hắn hắn cũng đều mặc kệ nhưng với nữ nhân này thì lại không thể, ngay cả bản thân cũng chẳng thể hiểu nổi những gì hắn vừa nói

""Không phải như ta nghĩ mọi chuyện rõ ràng ở trước mặt trong thiên hạ này đồn thổi chuyện nam nữ giữa ngươi và Ninh Phong không ai là không biết hơn nữa ta thật sự không hề quan tâm đến chuyện của hai người ngươi ở cạnh ta như thế này chẳng phải càng khiến nàng ta thêm hiểu nhầm hay sao"" Diệp Tử tựa đầu vào cành đào lớn vô thức nói, ánh mắt nhìn về phía xa xăm vô định

"" Thiên hạ nhiều chuyện vô kể, ngươi nghĩ ta bận tâm tới những chuyện đó sao thật buồn cười""

Diệp Tử không trả lời cũng không nhìn hắn hắn nói như vậy xem ra là Ninh Phong nàng ta tự mình đa tình một người như hắn thì có thể đặt được ai vào trong mắt chứ

Không ai cả, mặc cho là vậy nhưng trong thiên hạ ai là nữ nhân cũng đều muốn ngả vào trong lòng hắn năm đó ba muội muội của nàng Tích Y, Đồng Dao và ngay cả một người lạnh lùng như Duẫn Băng cũng muốn được hắn để mắt tới dù chỉ một lần nhưng việc gặp hắn là rất khó khăn thì sao có thể được hắn để vào trong mắt, được hắn chú ý tới

Bọn họ chưa từng yêu thì mãi mãi không thể hiểu được một chuyện tình yêu là một thứ chưa từng nếm trải sẽ không biết nó ra sao nhưng đã nếm trải rồi thì ngàn vạn lần không thể thoát ra được trong mắt lúc nào cũng chỉ có bóng hình của người đó tin tưởng đến mù quáng đến nỗi sẵn sàng vì người mình yêu mà làm mọi chuyện giống như ta....

""Diệp Tử, tại sao khi nãy ngươi lại khóc không lẽ bản thân còn muốn quay lại Bách Hoa Môn sao"" Hắn chăm chú nhìn nàng không rời mắt, ánh mắt luôn nhìn nàng từng đằng sau mãi mãi không để cho nàng biết khi nãy hắn thấy nàng không lại có cảm giác khẽ nhói đau trong l*иg ngực hắn không hiểu cảm giác đó là gì vô thức lau nước mắt cho nàng. Nữ nhân này nàng không mạnh mẽ như hắn nghĩ, ngoài cái miệng đáng sợ ra thì nàng chẳng có gì cả

Ánh mắt đầu tiên nàng nhìn hắn khi chúng ta gặp nhau hoàn toàn không có cảm xúc ở trong đó đôi mắt tím tuy đẹp đẽ khuynh thành nhưng bên trong lại vô cùng lãnh đạm hoàn toàn không chút cảm xúc ngay cả khi nàng biết hắn là lệnh chủ của Thương Vân Lệnh ánh mắt đó vẫn không thay đổi, hắn biết nàng không sợ hắn cũng không nể phục hắn hắn trước đây vốn không quan tâm ai nghĩ gì về hắn hay ai nể phục nhưng sau khi gặp nữ nhân này lại khác hắn muốn biết nàng đang nghĩ gì nhưng lại hoàn toàn không thể hiểu nổi

Hắn chưa từng để tâm tới ai như nàng lần đầu tiên hắn đối với một nữ nhân lại có mong muốn chiếm hữu đến vậy, ánh mắt kiên định băng lãnh một lòng muốn lấy lại sự trong sạch cho hoàng hậu nương nương nàng không hề biết bất kể những chuyện nàng làm hắn đều đứng từ xa nhìn nàng, bảo vệ nàng. Nàng nói nàng không sợ chết nàng chỉ sợ vì nàng mà những người bên cạnh nàng phải chịu tổn thương có lẽ trong đoạn niệm đó nàng đã phải chịu tổn thương to lớn nhưng lại không ai biết

Hắn muốn đưa nàng tới Thương Vân Lệnh nhưng lại không có cách nào nàng không thích hắn chuyện đến thương vân lại càng không thể may rằng ngày hôm đó hoàng hậu có ý định đưa nàng trở về Bách Hoa Môn hắn đã cướp đi cơ hội đó bằng mọi giá đưa nàng về đây

""Bản thân ta vì sư phụ mới cố chấp ở lại Bách Hoa Môn, người đã vì ta mà làm mọi thứ ta không thể dễ dàng phụ ơn người mà lập tức tới thương vân lệnh sở dĩ ta nguyện ý tới thương vân lệnh là vì sư phụ đã chấp nhận để ta rời đi có lẽ người thật sự không muốn ta lúc nào cũng phải đối mặt với huynh đệ trong môn như vậy"" Nàng cười nhạt, đáy mắt đã đóng băng lại

Hắn không trả lời ánh mắt di chuyển sang hướng khác không gian giữa hai người họ bỗng nhiên trở nên yên lặng, cơn gió từ phía Bắc thổi qua rừng đảo khiến những cánh đào rơi xuống một lúc một nhiều cảm giác như vừa xảy ra một cơn địa chấn

""Ngươi đã từng yêu chưa""

Diệp Tử giật mình mở to mắt ngạc nhiên nhìn lên hắn đáp lại nàng là ánh mắt lạnh lẽo của hắn, vẻ mặt hắn không chút thay đổi ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt anh tuấn tựa hoa đào của hắn, nàng có chút ngại ngùng quay đi

""Tại sao lại hỏi chuyện đó, ngươi muốn biết điều gì từ ta sao""

Nàng không kịp để hắn trả lời bất giác nói, nụ cười đầy chế giễu bản thân

""Ta không thể yêu bất cứ ai được nữa""

""Tại sao""

""Một người như ta không xứng đáng được yêu, bất kể là ai đi chăng nữa cũng sẽ đều bị ta làm tổn thương ta đã từng phải trải qua một chuyện đau khổ đến mức ngay cả trong giấc mộng cũng phải rơi lệ, ta không muốn yêu cũng không muốn ai yêu ta suy cho cùng kiếp nàng mối duyên mệnh của ta đã chấm dứt, ta đã từng thề rằng nếu như ta yêu thêm một lần nữa tự tay ta sẽ kết liễu đời mình""

""Nếu như có một người vì ngươi mà vướng bận nhiều chuyện, vì ngươi mà chấp nhận mọi đau khổ để ở bên ngươi cũng không thể sao""

Nàng không hiểu hắn đang nói gì, khẽ cười nhạt nàng chưa từng bộc bạch với ai chuyện của chính mình nhất là đối với một kẻ xa lạ như hắn phải chăng là vì nàng muốn được nhẹ lòng hơn.

""Đúng vậy, ta không thể""