Chương 1: Kẻ xui xẻo đoản mệnh (1)

Không biết đã qua bao lâu, cơn đau đầu vẫn cứ dai dẳng đeo bám lấy cậu thiếu niên đang nằm trên chiếc giường màu trắng sạch sẽ rộng lớn.

Hai mắt thiếu niên vẫn nhắm nghiền nhưng đuôi mài hơi cau lại.

Đau... Đau đầu quá...

Cơn đau khiến cậu nhăn mặt, sắc mặt trắng bệch càng thêm nhiều phần xanh xao, trong cậu mỏng manh như một ly thuỷ tinh sắp vỡ, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn thành từng mãnh nhỏ.

"Cậu chủ, cậu chủ!!!."

Người hầu nữ đứng gần đó giật mình bỏ việc đang làm dang dở mà hớt hải chạy đến cạnh giường, cô hầu nữ lo lắng gọi.

Ai đó?.

Ai vừa gọi mình vậy?.

Đau đầu quá...

Cậu chủ? Ai cơ?.

Không phải là gọi mình đâu... Nhỉ?.


...

Cậu nhịn lấy cơn đau đầu như búa bổ, cố gắng dùng hết sức lực để mở mắt ra một cách khó nhọc. Tầm nhìn dần dần hiện rõ ra, cậu thấy lờ mờ có ai đó đang đứng bên cạnh giường và gọi cậu.

"C-cậu chủ, cậu chủ tỉnh rồi!".

"Nhanh! Gọi y sư đến đây!!!".

Người hầu nữ hét vọng ra ngoài để người bên ngoài có thể nghe thấy, sau đó cô quay lại lo lắng nhìn chủ nhân của mình.

Cô gái đó... Đang nói gì vậy...?.

Mình không nghe được gì cả.


Tầm nhìn mờ nhạt của cậu dần dần rõ ràng hơn, cái nắng sáng chiếu vào từ khung cửa sổ cạnh giường rọi vào mắt khiến cậu bị chói mắt, chớp mắt vài ba lần để thích ứng với ánh sáng sau một thời gian dài, đôi con ngươi màu vàng kim lắp lánh như ánh sao quét qua xung quanh căn phòng trắng tinh sạch sẽ và rộng lớn này. Thật sự nơi này rất lạ lẫm vời cậu.

Có gì đó không đúng lắm...

Sau khi nhìn quanh căn phòng một cách vô định, cậu quay lại nhìn người hầu nữ đứng bên cạnh. Là một cô gái với mái tóc đen dài búi cao, khuôn mặt khá bình thường, đôi mắt cô có màu xanh lá sẫm màu hiện rõ vẻ lo lắng và bối rối hướng về phái cậu.

"Cậu chủ, cậu thấy cơ thể sao rồi?".

"Cậu có ổn không? Tôi đã lo lắng lắm đó cậu biết không?!".

Cậu vẫn còn chút choáng váng và cơn đau đầu vẫn còn chưa dứt, dù không nghe rõ lắm nhưng hình như cô hầu gái này đang gọi cậu là cậu chủ.

Để chắc chắn mình có nghe nhầm hay không, đồng thời cậu cũng muốn xác nhận suy nghĩ của mình. Phải mất một lúc mấp máy môi mới có thể lên tiếng hỏi.

"Cô... gọi tôi là gì...?".

Người hầu nữ ngớ người trước câu hỏi đột ngột của cậu, nhưng cô vẫn đáp lại.

"Là cậu chủ ạ".

Cậu lại lần nữa hỏi tiếp:

"Tôi... Tên là gì vậy?".

"..."

Một khoảng không yên ắng trôi qua, cậu có chút hồi hộp và bất an. Nữ hầu gái sốc đến mức hai đồng tử mở to nhìn trân trân vào cậu thiếu niên không chớp mắt lấy một cái khiến cậu khó hiểu, một dấu chấm hỏi hiện rõ trên khuôn mặt thanh thuần trắng nõn của thiếu niên.

"???"

Cuối cùng, cô gái rưng rưng nước mắt, đôi mi dài cong cong run lên. Cậu thiếu niên bối rối trước phản ứng của người hầu nữ, vừa định lên tiếng nói gì đó để cứu vớt tình hình thì cô nàng đã oà khóc mà ôm chầm lấy cậu chủ nhỏ của mình.

“Huhu... Cậu chủ mất trí nhớ rồi ư?”.

“Cậu chủ không nhớ gì nữa rồi, sao cậu chủ đáng thương của tôi phải chịu những chuyện này chứ, hức hức!”.

Cô gái vừa khóc vừa thút thít kể lể, cậu bị cô nàng ôm lấy thật chặt đến mức suýt nữa nghẹt thở ngất xỉu đến nơi. May thay, lúc này có tiếng bước chân dồn dập tiến thẳng đến phòng cậu.

Cửa phòng mở ra, có năm người bước vào trong phòng hai nam và ba nữ. Một người thanh niên tầm khoảng ba mươi, khuôn mặt còn khá trẻ cứ như mới hai mươi mấy tuổi, mặc bộ trang phục đơn giản và chiếc áo khoát ngoài trắng tay cầm lấy một chiếc vali làm bằng da màu nâu sẫm. Nhìn người thanh niên, cậu liên tưởng đến các bác sĩ ở thời hiện đại và các nhà nghiêm cứu khoa học.

Bên cạnh còn có một lão già mặc trang phục quản gia, phong thái lịch thiệp và nhã nhặn, trên khuôn mặt ông là những nếp nhăn của tuổi già. Phía sau đi theo là ba cô nàng mặc trang phục hầu gái, khuôn mặt không quá xuất sắc nhưng khá ưa nhìn.

Lão già có vẻ là quản gia lên tiếng trước tiên, ông nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng và kính cẩn thăm hỏi.

“Cậu chủ tĩnh lại rồi thật may quá, lão đây rất lo cho cậu đấy ạ”.

Không hiểu sao, nhưng cậu có cảm giác ông ta không thật sự quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của mình, câu hỏi thăm đó cũng chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi dù có hơi khó chịu nhưng cậu vẫn gật đầu đáp lại.

Người hầu nữ đang ôm cậu lúc này mới thả tay ra, cô gái đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má, khoé mắt hơi đỏ lên.

Mà nhóm người vừa bước vào nhận được cái gật đầu của cậu trước lời hỏi han của lão quản gia đều đứng đơ ra như tượng. Lão quản gia cũng ngẩn ra như thể cảm thấy khó tin như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của ông. Nhưng là một người chuyên nghiệp, ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và mỉm cười hoà nhã.

“Cậu chủ đã hôn mê hai ngày nay rồi, tôi sẽ cho người chuẩn bị chút đồ lót dạ cho cậu, trong lúc đó hãy để Malius kiểm tra sức khoẻ cho ngài”.

“Được thôi nhưng... đây là đâu vậy? và tôi là ai thế? ”.

Câu hỏi vừa đặt ra khiến gian phòng lần nữa trở nên im lặng. Tất cả đều có chung nột biểu cảm, sững sờ, ngạc nhiên cho đến lo lắng không thể tin được. Cậu cảm thấy có chút hối hận, lẽ ra cậu không nên hỏi thẳng mà phải tự mình tìm hiểu để tránh xảy ra rắc rối không cần thiết mới phải.