Chương 24: Cùng vị hôn phu đi thử váy cưới, lại bị người đàn ông kéo vào phòng thay đồ sờ huyệt

Tuy rằng có muốn thử, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm cố gắng bình tĩnh lại, cô không chủ động liên hệ với Đoạn Tắc Uyên, mà là kiên nhẫn chờ Đoạn Tắc Uyên gọi điện thoại tới cho cô.

Giọng nói người đàn ông trầm thấp dễ nghe như cũ, lời nói cũng trắng trợn : “Đêm nay tới không?”

Bạch Nhiễm Nhiễm có chút do dự, tạm dừng một lát mới nhỏ giọng cự tuyệt: “Chỉ sợ là không được.”

“Vì sao?” Đoạn Tắc Uyên cười khẽ một chút, dường như có dòng điện truyền từ đầu điện thoại bên kia truyền tới, làm lỗ tai Bạch Nhiễm Nhiễm tê dại, có chút ngứa.

Đoạn Tắc Uyên lại hỏi: “Không nghĩ muốn cùng tôi làm sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm xoa xoa lỗ tai, tự trách mình không tiền đồ, chỉ cần nghe thấy giọng nói ấy liền bị mê hoặc, nhưng rốt cuộc cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, kiên định cự tuyệt: “Thật sự không được, em đã hẹn vị hôn phu, đêm nay đi cùng anh ta đi xem váy cưới.”

“Đêm nay?” Đoạn Tắc Uyên gằn hai chữ này , ôn nhu vừa rồi không còn nữa, trong giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm.

“Đúng vậy, chính là đêm nay, em đi cùng vị hôn phu đến tiệm váy cưới của Miêu Miêu, cho nên xin lỗi, em không thể đến tìm anh.” Bạch Nhiễm Nhiễm nói xong liền lấy cớ có việc tắt điện thoại, cũng không quan tâm phản ứng của Đoạn Tắc Uyên.

Khương Miêu ở bên cạnh nhướng mày: “Cậu xác định…… Biện pháp này hữu dụng sao?”

Bạch Nhiễm Nhiễm nói cô xác định.

Nếu Đoạn Tắc Uyên thật sự chỉ muốn cùng cô làm pháo hữu, thì hôm nay cô cùng Triệu Giai Khải đi thử váy cưới, Đoạn Tắc Uyên sẽ không gây trở ngại.

Rốt cuộc cuối cùng cũng chỉ là quan hệ pháo hữu mà thôi.

“Nhưng nếu anh ấy đối với tớ còn có ý nghĩ khác, anh ấy nhất định sẽ ngăn cản, cũng nhất định sẽ đến.” Bạch Nhiễm Nhiễm nói lời thề son sắt.

“Muốn chơi lớn như vậy sao? Cậu không sợ nếu hai người họ gặp nhau, sẽ đánh nhau tại chỗ sao?” Khương Miêu cười hỏi.

Bạch Nhiễm Nhiễm nhìn Khương Miêu chớp chớp mắt, nói: “Tớ chỉ sợ Đoạn Tắc Uyên thật sự mặc kệ, cũng thật sự sẽ không tới.”

Tuy rằng Bạch Nhiễm Nhiễm thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, nhưng khi cùng Triệu Gia Khải tới tiệm váy cưới, còn như cũ không thấy thân ảnh Đoạn Tắc Uyên, cô vẫn là có chút luống cuống.

Có thể là do cô suy nghi quá nhiều?

Có lẽ căn bản là không có sự trùng hợp như vậy, cô vừa không phải là bạn gái cũ của Đoạn Tắc Uyên vừa không phải là người trong lòng anh.

Có lẽ đối với Đoạn Tắc Uyên, cô chẳng qua là một cô gái xinh đẹp, là công cụ tiết dục, đến nỗi cô có kết hôn hay không, Đoạn Tắc Uyên cũng không quan tâm.

“Nhiễm nhiễm, em xem bộ này thế nào?” Triệu Gia Khải chỉ vào một bộ váy cưới trễ vai màu sâm banh, nói với Bạch Nhiễm Nhiễm kiến nghị: “Nếu không trước thử cái này xem? Anh cảm thấy cái này không tồi.”

Chiếc váy cưới không nói đến tay nghề và thiết kế, nhưng mặt trên lộ rất nhiều, ngày thường Bạch Nhiễm Nhiễm ăn mặc phần lớn kiểu trí thức đáng yêu, rất ít khi trang điểm ăn mặc gợi cảm ra ngoài, Triệu Gia Khải muốn nhìn một lần nhưng căn bản là không có cái cơ hội.

Mà cô nếu mặc cái váy cưới này……

Triệu Gia Khải nhịn không được nuốt nước miếng.

Nếu là Bạch Nhiễm Nhiễm thật sự nguyện ý mặc, hắn có thể thấy xương quai xanh đẹp tinh xảo của cô, còn có khe rãnh mê người kia...

Dựa vào vô số kinh nghiệm của Triệu Gia Khải, không cần chờ Bạch Nhiễm Nhiễm cởϊ qυầи áo, hắn có thể nhìn ra bộ ngực kia của Bạch Nhiễm Nhiễm có bao nhiêu đầy đặn, có thể tưởng tượng khi thưởng thức nơi đó xúc cảm sẽ có bao nhiêu tuyệt diệu.

Tuy rằng tạm thời còn chưa được chạm vào, nhưng ít ra còn có thể nhìn một lần đã mắt.

Nghĩ đến đây Triệu Gia Khải liền nhịn không được mà kích động.

Lại nói tiếp, hắn có tình nhân nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng chạm qua cô, nhưng không chạm vào mới tốt, cho nên Bạch Nhiễm Nhiễm đối với hắn mà nói vẫn là mơ ước vạn phần.

Chỉ tiếc nhiều năm mang danh vị hôn phu như vậy, Bạch Nhiễm Nhiễm ngay cả một ngón tay cũng không cho hắn chạm vào, chứ đừng nói là chỗ khác.

Hắn cũng không phải là không từng thử.

Hắn ôn nhu, Bạch Nhiễm Nhiễm căn bản không để ý, hắn mạnh bạo, một giây liền bị Bạch Nhiễm Nhiễm đánh một trận tơi bời.

Năm đó thời điểm ông ngoại Bạch Nhiễm Nhiễm còn sống, sợ Bạch Nhiễm Nhiễm bị khi dễ, liền tìm rất nhiều cao thủ lợi hại tới dạy cô, tuy rằng Triệu Gia Khải cũng từng học một lần, nhưng hắn không có nghị lực, lại không muốn chịu khổ, thế nên nhiều năm như vậy hắn vẫn không thể đánh lại Bạch Nhiễm Nhiễm.

“Nhiễm Nhiễm?” Nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm không trả lời, Triệu Gia Khải liền ân cần nói: “Em không thích này bộ sao? Bằng không trước thử xem thế nào? Nói không chừng mặc xong phát hiện đẹp, em liền thích thì sao.”

Bạch Nhiễm Nhiễm cho tới bây giờ vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ Đoạn Tắc Uyên, đúng là thời điểm tâm phiền ý loạn, cho nên lời Triệu Gia Khải nói cô cũng không thèm trả lời.

“Vậy cái này đi.”

Bạch Nhiễm Nhiễm kêu người cầm lấy váy cưới, có chút cô đơn mà đi vào phòng thử đồ.

Phòng thử đồ này rất lớn, tuy là không gian riêng biệt nhưng vẫn có rèm ở giữa.

Triệu Gia Khải vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm ngăn lại, nói rằng thay xong sẽ cho hắn xem, Triệu Gia Khải liền an phận mà ngốc ở dưới lầu.

Bạch Nhiễm Nhiễm lại nhìn di động, vẫn không đợi được tin tức, sau đó đành phải thay bộ váy cưới kia.

Trong gương cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, đường may váy cưới khéo léo khiến đường cong cơ thể cô được phác họa, chiếc váy bồng bềnh càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp của cô, cho dù cô đang cau mày, nhưng bộ dạng vẫn xinh đẹp như cũ, liếc mắt một cái sẽ kinh diễm tột độ.

“Thật là đẹp mắt.”

Nhân viện bên cạnh không ngừng cảm thán.

Khương Miêu nhìn Bạch Nhiễm Nhiễm đang ngẩn người, liền đi qua bảo nhân viên đi, lại ở thời điểm Bạch Nhiễm Nhiễm muốn kéo rèm ra liền cầm tay cô lại.

“Khụ……” Khương Miêu cũng không nói rõ, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Bạch Nhiễm Nhiễm, khẩu hình miệng giống như đang nói: Cậu tự cầu phúc cho mình đi.

Bạch Nhiễm Nhiễm còn đang nghi hoặc, liền thấy được thân ảnh đĩnh bạt phía sau tấm rèm.

Đoạn Tắc Uyên nhìn cô, biểu tình âm trầm, ánh mắt cũng đen tối không rõ.

Lúc này, Bạch Nhiễm Nhiễm rốt cuộc cũng minh bạch lời Khương Miêu nói là có ý tứ gì, nhưng cô không chỉ không sợ hãi, mà tinh thần cô đơn suy sụp vừa rồi liền nhảy nhót, đôi mắt sáng lên: “Anh sao lại tới đây?”

Khương Miêu tự động tự giác mà rời khỏi, còn giúp bọn họ đóng cửa lại, Đoạn Tắc Uyên hướng về phía Bạch Nhiễm Nhiễm đi tới, ngón tay đặt vào khe ngực cô, cười như không cười: “Nghe bạn tốt em nói, bộ váy cưới này là do vị hôn phu của em chọn?”

Bạch Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, giả vờ nói: “Anh không cần phải như vậy, vị hôn phu của em còn ở dưới lầu……”

“Nga?” Đoạn Tắc Uyên một tay đem cô chế trụ, một tay kéo ra làn váy lên, dùng tay sờ lên âʍ ɦộ cô.

Anh vuốt ve âm đế, giọng nói khàn khàn: “Vị hôn phu của em ở dưới lầu, chúng ta ở đây làʍ t̠ìиɦ không phải càng kí©h thí©ɧ sao?”