Cô nhi viện Hòe An nằm trong khu phố cũ của thành phố S nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Bầu trời âm u, mây đen giăng kín, phía xa xa mây bay dày đặc khoét ra một cái động lớn trong không trung.
Mưa nhỏ tí tách tí tách, xe chạy ngược xuôi trên đường, ngoại trừ tiếng còi ô tô ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác, nỗi phiền muộn không thể lí giải giống như tảng đá lớn đè nặng lên lòng người.
Cô nhi viện Hòe An thành lập từ hơn bốn mươi năm trước, đã cứu giúp tổng cộng hơn một nghìn trẻ em bơ vơ không nơi nương tựa.
Màu sắc của lớp sơn tường bên ngoài liền kề với đường cái không đều nhau, giống như trước giờ đã được tu sửa vô số lần nhưng vẫn không thể ngăn cản số phận phai màu xuống cấp.
“Túc Túc, trời mưa rồi, đừng đợi nữa, mau quay vào đi.” Trong viện truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của dì.
Một bóng dáng nhỏ gầy đứng dựa trên cửa sắt lớn, bàn tay nhỏ xinh trắng trẻo nắm chặt lấy hàng rào rỉ sắt, mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt như hạnh nhân nhìn chằm chằm vào những chiếc xe chạy qua trên đường cái, chờ đợi một chiếc xe sẽ dừng lại vì mình.
Túc Túc đợi từ ngày này qua ngày khác nhưng chưa từng có bất cứ một chiếc xe nào đến vì cậu.
Dì đội mưa chạy đến bên cạnh Túc Túc, bẻ ra ngón tay đang nắm lấy hàng rào của cậu ra, bế cậu lên chạy vào trong nhà.
Túc Túc không khóc lóc không ầm í, tựa vào vai dì, hai mắt nhìn về phía thế giới bên ngoài xuyên qua hàng rào.
Mọi người ở bên ngoài đều có nhà, cô nhi viện là nhà của Túc Túc, nhưng nhà của Túc Túc cũng từng ở bên ngoài.
Túc Túc là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất, được chào đón nhất ở cô nhi viện Hòe An, diện mạo của cậu được người ta yêu thích, tính cách hòa đồng vui vẻ, không ít vị khách từng ngỏ ý muốn nhận nuôi cậu nhưng Túc Túc lại từ chối.
Cậu có nhà, vậy nên cậu không thể đi vào nhà người khác.
Cậu đã từng rất yêu mẹ cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn chờ ở trong cô nhi viện, một ngày nào đó bà sẽ trở về đón Túc Túc.
Dì tắm rửa một lướt cho Túc Túc, thay một bộ quần áo khác.
Túc Túc đứng ở cửa vẫy tay với dì: “Con đi tìm ông Viện trưởng đây.”
Ở cô nhi viện, ông Viện trưởng là người duy nhất tin tưởng mẹ Túc Túc sẽ trở về đón cậu. mỗi tuần cậu đều sẽ đi hỏi ông ấy xem mẹ có liên lạc với cô nhi viện hay không, có nói lúc nào sẽ tới đón cậu hay không.
“Đi đi.” Dì thở dài nói.
Túc Túc bị bỏ rơi ở cửa cô nhi viện lúc ba tuổi, có ghi lại tuổi tác, người phụ nữ kia vì không muốn để cậu chạy lung tung nên nói với cậu một ngày nào đó sẽ trở về đón cậu, nhưng bà ấy làm việc ở cô nhi viện nhiều năm như vậy, đã thấy qua rất nhiều đứa trẻ bị kiếm cớ bỏ rơi, chưa bao giờ có cha mẹ nào trở về đón bọn chúng.