Chương 3: Chân Con Ngắn, Bơi Không Nhanh.

Đầu tiên quản gia sững lại, thấy anh dường như không muốn truy cứu lắm thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng âm thanh kia vẫn không dừng lại, dường như đã nhìn thấy cái gì đó, nó bỗng trở nên gấp gáp hơn…

“Cha, cha đừng đi mà, hu hu hu, cha chờ người ta một chút! Con chân ngắn, bơi không nhanh”.

???

Đừng…

Đi…

Chờ đã!

Người đi trong bọn họ chỉ có…

“Cha Lục Quân Hàn, cha chờ con một chút”.

Quản gia bỗng chốc không bình tĩnh được nữa, đồng tử co rút, nhóm người làm nữ bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

Lục…Lục thiếu làm cha rồi?

Chuyện bắt đầu từ khi nào?

Phần lớn người ở đây đều nghe rõ, âm thanh này rõ ràng là phát ra từ hồ nước.

Lục Quân Hàn hiển nhiên cũng nghe thấy rồi.

Anh dừng bước chân lại, xoay người, hơi nhíu mày nhìn về phía hồ nước, mặt mày đều tỏ vẻ nguy hiểm không dễ chọc, dường như muốn nhìn xem, rốt cuộc là con nhóc nhà ai không có mắt mà dám gọi anh như vậy.

Một giây sau, mọi người đều sợ ngây người.

Chỉ nghe thấy một tiếng “rào rào”.

Trong hồ, một tiểu loli xinh đẹp tinh xảo chợt chui từ trong nước ra.

Mái tóc đen thui của bé bị nước làm ướt nhẹp, dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của bé, đôi mắt to long lanh, mi mắt đen kịt, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Bàn tay nhỏ bé và bẩn thỉu của bé bám lên hồ nước, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn về phía Lục Quân Hàn, vẻ mặt vui vẻ, âm thanh non nớt lại yêu kiều tức giận thốt lên:

“Cha!”.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nổ tung!

Quản gia hít ngược một hơi khí lạnh, nhìn cảnh tượng này, sợ hãi không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp hỏi: “Lục thiếu, cái này…cái này thật sự là…”.

Tiểu loli này thật sự là con gái của Lục thiếu?

Làm sao có thể!

Lục thiếu không phải ngay cả phụ nữ cũng không có sao? Làm sao mà có con gái được?!

Cũng không nghe nói Lục thiếu có con gái ngoài giá thú.

Còn lớn như vậy nữa.

Trong lúc quản gia và những người khác đang hoài nghi cuộc sống thì Lục Quân Hàn được gọi là “cha” lại không phản ứng nhiều lắm.

Anh bước chân dài đi tới, con ngươi lạnh lùng nguy hiểm rũ xuống, cúi đầu đối mặt với đôi mắt hạnh trong suốt sạch sẽ của cô bé, vẻ mặt không có một chút nhiệt độ, không hề thương tiếc lạnh lùng nói:

“Nhóc vừa gọi tôi là cái gì?”.

Nhóc con xấu xa nhà ai, lại dám chạy tới trước mặt anh.

Xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ rồi.

Trước đó quả thật có không ít người phụ nữ muốn bò lên giường anh mà không từ thủ đoạn, dùng hết tất cả biện pháp.

Thấy anh không có hứng thú gì đối với phụ nữ, lại lạnh lùng vô tình, nên lại nhắm vào trẻ con, ý đồ dùng trẻ con để tới gần anh.

Dù sao, hầu hết người đều không có sức chống cự với những đứa trẻ nhỏ nhắn mềm mại, cũng rất dễ dàng buông lỏng cảnh giác.

Nhưng rất đáng tiếc, âm mưu của bọn họ lộn chỗ rồi.

Từ trước đến nay anh đều không thích cái loại phiền phức khóc lóc sướt mướt này.

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Lục Quân Hàn lặng lẽ đảo qua những người xung quanh.

Một đứa bé chỉ dựa vào bản thân mình đương nhiên không thể nào đi vào Lục gia canh gác chặt chẽ rồi, trong chuyện này nhất định không thể thiếu sự giúp đỡ của người hầu.

Nếu bị anh biết là ai dẫn cô bé đến, anh nhất định sẽ khiến người kia sống không bằng chết!

“Con gọi người là cha!”.

Lục Lê không hề sợ hãi với cái vẻ mặt lạnh tanh dọa người của anh, không những không sợ, còn chớp đôi mắt to xinh đẹp, ngửa mặt hưng phấn nói: “Cha ơi, cuối cùng Lục Lê cũng tìm thấy cha! Con rất vui vẻ!”.

Quản gia nhìn vẻ mặt thoắt cái trở nên thâm trầm của Lục thiếu, biết anh căn bản không biết cô nhóc này, không những không biết, bây giờ còn đang nằm bên bờ cực tức giận bùng nổ nữa.