Chương 97: Không Thấy Kẹo

"Vẫn chưa." Tống Thanh Uyển nói, "Báo cáo vừa mới được giao đến tay, vẫn đang chọn trường mẫu giáo...”

“Cái này cần gì phải chọn?” Ông cụ trừng mắt, vung tay nói thẳng: “Vào học ở trường mẫu giáo quân sự tốt nhất Hải Thành của chúng ta, hoàn toàn khép kín, quân sự hóa quản lý…”

"Cha, cha." Tống Thanh Uyển ngăn lại: “Lê Lê là con gái, còn nhỏ như vậy đã phải đi lính, chuyện này không tốt lắm đâu?"

“Con thì biết cái gì!” Ông cụ nghiêm giọng nói: “Hiện giờ phải dạy dỗ ngay khi còn bé, ở trong đó tám năm mười năm, lúc ra ngoài có thể làm quan lớn, hơn nữa cha cũng ở đó, cha có thể đích thân chăm sóc con bé, tài năng này không thể lãng phí được! "

Tống Thanh Uyển: "..."

Nói trắng ra, cha muốn độc chiếm Lê Lê, để con bé đi câu cá với cha mỗi ngày phải không?

Bà biết ông già xấu tính này không tốt bụng như vậy mà!

Nhưng ông cụ nói cũng không sai, các trường mẫu giáo quân sự đều là con em quân nhân, về sau muốn làm quan lớn, học ở đó không còn gì tốt hơn.

Hơn nữa, quan hệ của ông cụ lại rộng, Lê Lê học ở đó sẽ không bị bắt nạt.

Nhưng……

Tống Thanh Uyển liếc nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của cô bé, hay là quên đi, trường mẫu giáo như vậy, bé trai thì không sao, bé gái thì ...

"Con muốn Lê Lê đến trường mẫu giáo quý tộc, con đã nghe ngóng rồi, giáo viên ở đó rất tốt, hơn nữa lại gần Lục gia, đi một chuyến chỉ mất hơn nửa tiếng...”

“Hồ đồ!” Ông cụ không đồng ý “Nhà trẻ nguy hiểm như vậy, giáo viên cũng không biết từ đâu ra, không biết đã được qua đào tạo chuyên nghiệp hay chưa, ngộ nhỡ lén lút ngược đãi con bé kia....”

"Cha, cha muốn đi đâu ..." Tống Thanh Uyển bất lực thở dài.

"Những trường mấu giáo đó khá tốt, nhất là mẫu giáo quý tộc, môi trường tốt, giáo dục tốt, bọn trẻ xung quanh đều là những đứa trẻ giàu có, cha mẹ của chúng đều là những người có quyền thế, giáo viên sợ còn không kịp, làm sao dám ngược đãi những đứa trẻ này? Trừ khi bọn họ không muốn sống nữa! "

“Dù sao cũng không được!” Ông cụ tức giận nói:

“Nhóc con kia nhìn vô dụng như vậy, da dẻ xanh xao như ma ốm, lại thấp bé, nếu đi mẫu giáo chắc chắn sẽ bị bắt nạt, chi bằng học ở mẫu giáo quân sự Hải Thành, cha sẽ đích thân trông nom....”

Tiểu Lục Lê: "???"

Cô bé lặng lẽ sát lại gần cha, nói nhỏ: "Cha, ông cố và dì đang cãi nhau cái gì vậy? Họ nói nhanh quá, Lê Lê nghe không hiểu."

Lục Quân Hàn nhướng mày, thờ ơ nói: "Bọn họ đang khen con thông minh, con nghe là được rồi, không cần phải hiểu.”

"À ..." Cô bé vui vẻ nóii, "Dì và ông cố đối xử với Lê Lê thật tốt!"

"Ừ.”

Nói xong, cô bé liếc nhìn cha mình, nhân lúc cha nhìn xuống điện thoại, cô bé thò tay ra sờ mấy viên kẹo trong túi, nhưng lại không chạm vào bất cứ thứ gì ...

Á.

Thật kỳ lạ.

Kẹo của bé đâu rồi.

Cô bé ăn hết rồi sao?

Cô bé đứng dậy, giẫm chân trên ghế sô pha.

Cô bé hoang mang cúi đầu nằm xuống, đôi mắt to đen láy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, chổng cái mông nhỏ tìm kẹo trong khe hở của sô pha, sợ kẹo của cô bé vô tình rơi ra ngoài.

Lúc này, Lục Quân Hàn mới rời mắt khỏi điện thoại, anh khẽ liếc cô bé, mím môi rồi lặng lẽ đá thùng rác xa hơn.

Nửa tiếng sau.

Tống Thanh Uyển và ông lão đằng kia đã đánh nhau được ba trăm hiệp, gương mặt của cả hai đỏ bừng, vẫn tranh cãi không ngừng.