Chương 95: . Con Cá Ngon Nhất

Lục Quân Hàn nheo mắt đầy nguy hiểm, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, ngón tay mảnh khảnh của anh véo khuôn mặt mập mạp của cô bé loli, anh không trả lời cô nhóc mà lạnh lùng hỏi:

"Về sau còn hôn bậy nữa không?"

Cô bé Loli biết cha mình tức giận, mặc dù không hiểu tại sao cha lại tức giận, nhưng để cha tức giận không tốt chút nào.

Lần này cha giận thật rồi.

Thậm chí còn chẳng để ý đến cô bé.

Bé con rất buồn.

Bé không muốn cha mình tức giận.

Vì vậy, bé con phồng má, lắc đầu nguầy nguậy, giống như lục lạc, giọng nói non nớt như trẻ đáng bú sữa: "Không hôn bậy nữa, sau này Lê Lê chỉ hôn cha thôi!"

Qủa nhiên, kẻ xu nịnh vẫn là kẻ xu nịnh.

Người đàn ông buông tay ra, khẽ cong môi, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Coi như con thức thời.”

"Vậy cha không ăn Lê Lê nữa đúng không?"

Thấy tâm trạng của cha đang tốt, cô bé thương tâm hỏi.

"Không ăn."

Cô bé vui mừng trong lòng, lập tức nín khóc, giọng nói cũng vui hơn ngày thường, "Cha, cha đối xử với con thật tốt!”

Tống Thanh Uyển: "..."

Tên nhóc này vậy mà lại dễ dàng dỗ dành cô bé này.

Nếu như cô bé đã được dỗ dành rồi, người hầu cầm con cá nhìn Tống Uyển Thanh, sau đó nhìn Lục Quân Hàn, nói:

"Cậu Lục, vậy tối này có ăn cá nữa không?”

Lục Quân Hàn: "Ăn."

Cô bé Loli thấy mình được an toàn và sẽ không bị bố ăn thịt nên lại bắt đầu cảm thấy có lỗi với những con cá đó, cô bé kéo tay bố mình, thút thít nói:

"Cha, mấy con cá đó đáng thương lắm, cha đừng ăn chúng được không?"

"Không được."

"Hức~"

"Được rồi." Lục Quân Hàn nheo mắt, môi mỏng nhếch lên một đường cong, "Cha sẽ không ăn chúng."

Cô bé ngạc nhiên ngước đôi mắt đen và sáng lên, reo lên: "Bố, bố thật là ..."

"Cha sẽ ăn thịt con.” Lục Quân Hàn rũ mắt xuống nhìn cô bé, thản nhiên nói: "Ăn bọn chúng hay ăn con, con tự chọn đi.”

Năm phút sau.

Cô bé mặc váy trắng ngồi xổm trên bờ, hai má phồng lên.

Đôi mắt to đen láy tràn đầy không nỡ , bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, non nớt nhẹ nhàng chạm vào con cá vừa bị đập một cái, chết không nhắm mắt.

Bàn tay nhỏ bé chạm vào nó lần nữa, vẻ mặt thất thần và buồn bã.

Khuôn mặt mập mạp trắng nõn trông rõ đáng thương, dường như vật đã chết trước mặt không phải là cá mà là người cha cô bé thích nhất.

Tống Thanh Uyển ngạc nhiên nhìn Lục Quân Hàn, "Lê Lê đã ôm con cá này năm phút rồi đúng không?”

Lục Quân Hàn mím môi mỏng, im lặng không nói.

Tống Uyển Thanh lẩm bẩm: "Không phải chúng ta đã làm tổn thương trái tim con bé ..."

Người hầu sợ Tống Thanh Uyển sẽ đổ lỗi cho mình, liền đến nói nhỏ:

"Tống tổng, con cá thực sự vẫn chưa chết, nó chỉ bị đánh ngất thôi, thả vào trong nước vẫn có thể sống, bà xem ..."

“Thật sao?” Tống Thanh Uyển tỏ vẻ ngạc nhiên, nhịn không được muốn chia sẻ niềm vui này với cô gái nhỏ đang tự trách mình: “Lê Lê, đừng buồn, thật ra con cá này…”

"Cá ơi, xin lỗi cậu nha, nếu cha không ăn cậu sẽ ăn mình..."

Vừa đến gần, bà liền thấy đôi môi ửng hồng của nhóc loli đang mấp máy, dịu dàng như một thiên thần nhỏ, đang thì thầm nói chuyện với con cá.

Tống Uyển Thanh cảm thấy đau nhói trong lòng.

Qủa nhiên, Lê Lê là người tốt bụng nhất, cho dù cô bé không gϊếŧ con cá, cô bé vẫn tự trách mình.

Thật là một cô bé đáng yêu ...

Tại sao bọn họ nỡ lòng nào đối xử với cô bé như vậy....

"Nhưng cậu đừng lo lắng, mình sẽ không để cậu chết vô ích..."

Giây tiếp theo, bà liền nhìn thấy nhóc loli kia nắm chặt tay, giọng nói rất nghiêm túc: "Mình cam đoan sẽ bảo cha chiên cậu thật thơm, cậu nhất định sẽ trở thành con cá ngon nhất trên thế giới!"

Tống Thanh Uyển: “....”